Tôi là Vy, 32 tuổi, đã kết hôn được ba năm. Cuộc hôn nhân của tôi đủ đầy về vật chất, chỉ thiếu một thứ — sự tôn trọng từ mẹ chồng.
Chồng tôi, Tuấn, là trưởng phòng tại một công ty lớn. Còn mẹ anh – bà Lành – là người phụ nữ làm kinh doanh, mạnh mẽ và đặc biệt sĩ diện. Với bà, thể diện còn quan trọng hơn cả hạnh phúc của người khác.
Từ ngày tôi bước chân về làm dâu, bà không ngừng chê bai: “Con gái nhà giàu chỉ biết tiêu tiền”, “Không biết chiều chồng”, “Ăn nói chẳng khéo léo”… Tôi cố nhịn, tự nhủ rằng làm dâu thì nên nhẫn nhịn. Nhưng có những giới hạn, khi bị chạm đến, sự im lặng không còn là lựa chọn.
Hôm đó là một buổi trưa giữa tuần, trời nắng như đổ lửa. Trong lúc tôi đang họp, điện thoại rung liên tục – 30 cuộc gọi nhỡ từ mẹ chồng. Linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi vội xin phép ra ngoài.
– “Mẹ ơi, có chuyện gì vậy ạ?” – tôi hốt hoảng.
Đầu dây bên kia, giọng bà gắt gỏng:
– “Cô đến ngay khách sạn Grand Royal! Có việc cần cô giải quyết!”
Không kịp hỏi thêm, tôi bắt taxi chạy thẳng tới.
Sảnh khách sạn sáng rực ánh đèn, mùi nước hoa hòa lẫn tiếng cụng ly, tiếng cười nói ồn ào. Bà Lành đang ngồi giữa bàn tiệc lớn, xung quanh là bạn bè và đối tác.
Vừa thấy tôi, bà liền vẫy tay, giọng tự hào xen lẫn bề trên:
– “À, con dâu tôi đây rồi! Làm ngân hàng, giỏi tài chính lắm!”
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, nâng ly chúc mừng. Tôi mỉm cười gượng gạo, chẳng hiểu chuyện gì.
Đến khi buổi tiệc kết thúc, bà kéo tôi ra quầy lễ tân. Nhân viên đưa hóa đơn – 300 triệu đồng, ghi rõ: “Tiệc mừng lên chức Giám đốc kinh doanh – bà Nguyễn Thị Lành.”
Tôi sững sờ:
– “Mẹ… đây là tiệc mừng của mẹ ạ?”
– “Phải! Ngày trọng đại của tôi. Mà thẻ để quên ở nhà, cô thanh toán trước đi.”
– “Nhưng… con không hề biết trước chuyện này.”
– “Cô tiếc tiền à? Nhà cô giàu, chút này nhằm gì!”
Ánh mắt bà đầy thách thức, còn mấy nhân viên lễ tân bắt đầu xì xào. Tôi hiểu: bà muốn dùng tôi để khoe khoang – rằng con dâu bà hào phóng, “có của ăn của để”.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bình tĩnh nói:
– “Vâng, con sẽ thanh toán. Nhưng xin phép mẹ, con cần ghi lại hóa đơn và lời mẹ xác nhận để chồng con hiểu rõ, tránh hiểu lầm.”
– “Cô… cô nói gì?” – gương mặt bà tái lại.
Tôi mở điện thoại, quay lại tờ hóa đơn, giọng dứt khoát:
– “Hôm nay, mẹ chồng con – bà Nguyễn Thị Lành – nhờ con, Nguyễn Minh Vy, thanh toán hóa đơn 300 triệu cho tiệc mừng lên chức của mẹ.”
– “Cô dám quay tôi à?!”
– “Dạ, con chỉ sợ người ta nghĩ con tiêu hoang hay lấy tiền công ty của chồng thôi. Con làm vậy để minh bạch.”
Không gian bỗng lặng im. Nhân viên lễ tân cúi mặt, còn bà Lành đứng chết lặng. Một lát sau, bà gắt khẽ:
– “Thôi khỏi! Tôi tự trả!”
Bà giật lại hóa đơn, vội gọi cho bạn thân nhờ chuyển tiền. Giọng run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Tôi chỉ cúi đầu chào lễ tân rồi rời đi, lòng nhẹ tênh.
Chiều đó, Tuấn gọi cho tôi, giọng có phần trách móc:
– “Em làm gì để mẹ giận thế? Bà nói em bôi nhọ mẹ giữa khách sạn.”
Tôi kể lại, giọng bình tĩnh:
– “Em không bôi nhọ ai cả. Em chỉ muốn mẹ hiểu – tiền không thể đo lòng hiếu kính. Em là con dâu, không phải ngân hàng của bà.”
Đầu dây im lặng rất lâu, rồi Tuấn nói nhỏ:
– “Anh xin lỗi. Anh sẽ nói chuyện lại với mẹ.”
Tối hôm đó, khi tôi về, bà Lành ngồi trầm ngâm ở phòng khách. Bà không la mắng, chỉ nói khẽ:
– “Hôm nay tôi hơi quá lời. Tôi chỉ sợ mất mặt với bạn bè.”
Tôi đáp nhẹ:
– “Con hiểu. Mẹ làm kinh doanh, cần thể diện. Nhưng thể diện thật sự không phải ở chỗ ai trả tiền, mà là ở cách mình đối xử với người khác.”
Bà nhìn tôi rất lâu. Lần đầu tiên, ánh mắt ấy có sự thừa nhận.
Từ hôm đó, bà thay đổi – không còn sai khiến hay chê bai tôi vô lý. Thi thoảng, bà còn chủ động hỏi han, rủ tôi đi chợ, dạy nấu ăn.
Tuấn cười bảo:
– “Em khiến mẹ phải nể thật.”
Tôi chỉ mỉm cười. Bởi tôi hiểu: một người phụ nữ biết đứng thẳng lưng và nói “không” đúng lúc, không phải là hỗn, mà là tự trọng.
Và có lẽ, mẹ chồng tôi cũng đã hiểu ra rằng: thể diện thật sự của một người phụ nữ không nằm ở bữa tiệc 5 sao, mà ở cách bà biết tôn trọng người khác – dù đó là con dâu của mình.