Một buổi tối yên ả, cả nhà tôi đang quây quần bên mâm cơm. Thường thì không khí rất vui vẻ, nhưng hôm nay lại có chút khác lạ. Bố chồng, sau vài miếng cơm, đột nhiên buông đũa rồi thông báo bằng giọng đầy nghiêm túc:
“Bố sắp có thêm em bé, con sẽ có em!”
Lời nói ấy như sét đánh ngang tai, khiến cả nhà sững sờ. Chồng tôi trố mắt: “Bố… có em bé? Ở tuổi này ạ?”. Tôi thì không biết phải làm gì, chỉ ngồi yên, mắt hết nhìn bố chồng lại nhìn chồng.
Không khí đột nhiên căng thẳng hẳn. Chồng tôi buông đũa, thở dài rồi nói:
“Bố ơi, chuyện này thật sự nghiêm túc chứ? Bố có chắc rằng đây là điều tốt nhất không?”.
Bố chồng đáp ngay: “Chắc chắn! Đây là quyết định của bố và dì Hương, không phải chuyện để con bàn luận!”.
Nhưng chồng tôi không bỏ cuộc: “Bố, con nói thật, ở tuổi này mà sinh con thì có quá muộn không? Bố đã nghĩ đến những khó khăn sắp tới chưa? Bố có nghĩ đến tương lai của đứa trẻ không?”.
Bố chồng sầm mặt lại, đáp cứng rắn: “Bố muốn gia đình đầy đủ hơn, bố muốn có thêm niềm vui tuổi già. Đây là quyết định của bố!”.
Ngồi cạnh, tôi chỉ biết im lặng. Là một người phụ nữ truyền thống, tôi không khỏi bất ngờ trước quyết định này của ông.
Bố chồng tái hôn cách đây vài năm với dì Hương, một phụ nữ ngoài 50 tuổi nhưng vẫn rất nhanh nhẹn và chu đáo. Tôi từng nghĩ, ở tuổi này, họ chỉ muốn sống an nhàn bên con cháu. Nhưng ai ngờ…
Hôm nghe tin dì Hương mang thai, cả gia đình tôi đều bàng hoàng. Chồng tôi không kiềm chế được, nói lớn: “Dì mang thai thật sao? Không thể nào! Làm sao chuyện này có thể xảy ra?”.
Bố chồng tôi khi ấy vẫn rất tự hào, khuôn mặt rạng rỡ: “Đúng vậy! Đây là món quà trời ban. Bố và dì rất vui mừng!”.
Niềm vui của ông không lây được sang chúng tôi. Vợ chồng tôi, dù không phản đối, nhưng không thể giấu được lo lắng. “Ở tuổi này mà sinh con, sức khỏe của cả mẹ và bé đều đáng lo ngại. Bố có nghĩ đến điều đó chưa?” – tôi hỏi chồng khi hai vợ chồng về phòng. Anh gật đầu, nhưng lại thở dài: “Biết làm sao được, bố đã quyết thì không ai thay đổi được đâu”.
Chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Trong buổi họp mặt gia đình sau đó không lâu, bố chồng tiếp tục khiến cả nhà bối rối với một yêu cầu: “Bố muốn các con tặng em bé một căn hộ 128m² làm quà đầy tháng!”.
Tôi và chồng ngơ ngác. Lời ông nói quá bất ngờ và gần như không thể thực hiện được. Chồng tôi cố gắng giữ bình tĩnh, đáp: “Bố, nhà con còn đang trả góp. Điều kiện của chúng con không cho phép tặng một căn hộ lớn như vậy”.
Bố chồng không hài lòng: “Con là con trai trưởng, đây là trách nhiệm của con. Bố lớn tuổi rồi, sinh con không dễ dàng. Các con phải biết hỗ trợ bố!”.
Tôi lên tiếng, cố gắng nhẹ nhàng: “Bố ơi, chúng con hiểu niềm vui của bố, nhưng thật sự với điều kiện hiện tại, chúng con không làm được. Chúng con đã chuẩn bị phong bì lì xì 2 triệu đồng để mừng đầy tháng rồi”.
Bố chồng bực bội: “Hai đứa thật bất hiếu! Con cái thì phải ủng hộ cha mẹ chứ. Bố đã hi sinh thế này, các con lại hẹp hòi sao?”.
Không khí trở nên ngột ngạt. Tôi liếc chồng, thấy anh nhíu mày, trông như đang cố kiềm chế.
Sau buổi họp mặt, tôi và chồng quyết định ngồi lại bàn bạc. Chồng tôi vẫn bực mình: “Yêu cầu của bố thật vô lý. Chúng ta làm gì có khả năng tặng căn hộ!”. Tôi nhẹ nhàng: “Hay mình tăng khoản chu cấp hàng tháng để hỗ trợ thêm. Bố muốn thấy chúng ta quan tâm, chứ không nhất thiết phải là căn hộ đâu”.
Sau hồi lâu suy nghĩ, anh đồng ý: “Được, chắc đây là cách duy nhất”.
Vậy là từ đó, vợ chồng tôi quyết định tăng thêm tiền chu cấp mỗi tháng cho bố, dù điều đó cũng không phải dễ dàng.
Dù có những bất đồng, tôi vẫn cố gắng hết lòng chăm sóc dì Hương trong suốt thai kỳ. Ở tuổi ngoài 50, việc mang thai không hề đơn giản. Dì thường xuyên bị mệt mỏi, phù chân và gặp khó khăn trong sinh hoạt. Tôi tìm hiểu các món ăn bổ dưỡng, chuẩn bị cháo tổ yến, súp gà hầm thuốc Bắc để bồi bổ cho dì.
Những lúc dì đau mỏi, tôi giúp dì xoa bóp, thậm chí cùng dì đi dạo quanh vườn để thư giãn. Dì Hương không giấu được cảm động: “Có con dâu như con, dì mới dám tự tin sinh con ở tuổi này”. Lời nói ấy khiến tôi ấm lòng, như nhận được một sự khích lệ to lớn.
Thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng dần dịu đi. Bố chồng tuy không hoàn toàn hài lòng với việc chúng tôi không thể đáp ứng yêu cầu tặng căn hộ, nhưng ông cũng chấp nhận thực tế.
Một buổi tối, khi ngồi trò chuyện cùng chồng, tôi nói: “Điều quan trọng nhất không phải là vật chất. Sự thấu hiểu và lòng hiếu thảo mới làm gia đình gắn kết”. Chồng tôi gật đầu: “Em nói đúng. Chúng ta đã làm hết khả năng rồi”.
Em bé chào đời, niềm vui tràn ngập trong gia đình. Dù có những mâu thuẫn ban đầu, chúng tôi vẫn dành tình cảm cho thành viên mới. Tôi tiếp tục chăm sóc dì Hương và đứa trẻ. Từng ngày nhìn em bé lớn lên khỏe mạnh, tôi thấy lòng mình ấm áp hơn.
Giữa những áp lực và mâu thuẫn, tôi nhận ra rằng, trong gia đình, sự cảm thông và yêu thương mới là điều quan trọng nhất để giữ gìn một tổ ấm trọn vẹn.