Vợ vừa mất, con trai cứ ôm khư khư cái áo của mẹ. Tôi tò mò sờ vào thì s-ốc điếng người với thứ được cất giấu bên trong

Rồi một ngày, khi vô tình chạm vào chiếc áo ấy, tôi cảm thấy có vật gì đó bên trong. Đến khi mở ra thì tôi thật sự bàng hoàng….vợ ơi…

Tôi và vợ quen nhau rất tình cờ. Chúng tôi gặp nhau trong quán cà phê, tôi ấn tượng với vẻ ngoài ưa nhìn của vợ nên chủ động làm quen rồi xin số liên lạc. Chúng tôi nhắn tin trò chuyện, càng tìm hiểu thì càng thấy tính hai đứa hợp nhau. Tôi thấy vợ không chỉ trông ưa nhìn mà tính tình còn dịu dàng, ấm áp. Tôi rung động nên quyết theo đuổi. Thấy tôi nhiệt tình bày tỏ, vợ tôi cuối cùng cũng gật đầu hẹn hò.

Một năm rưỡi yêu nhau, tôi và vợ chưa từng cãi vã, êm đềm bên nhau. Vợ tôi là kiểu phụ nữ nhịn nhường, tôi lại nóng tính. Tính ra cũng là nhờ cô ấy chấp nhận cái tính xấu của tôi. Sau đó, tôi cầu hôn rồi đưa vợ về ra mắt gia đình. Chúng tôi tổ chức đám cưới, mọi thứ diễn ra thuận lợi, tràn ngập hạnh phúc.

Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi sống hòa thuận với bố mẹ. Vợ tôi khéo léo nên rất được lòng mẹ chồng và họ hàng bên chồng. Thậm chí, nhiều khi tôi còn thấy mẹ mình bênh vực con dâu, không để ai ăn hiếp cô ấy. Tất cả đều là nhờ vào cách sống tử tế, hiền lành của vợ tôi.

Vợ chồng tôi sống hạnh phúc thoải mái, không lo nhiều về tiền bạc. Dù lương của tôi không được nhiều nhưng vẫn đưa hết cho vợ để cô ấy sắm sửa. Còn lương của vợ tôi thì khá cao, nhưng cô ấy chưa khi nào tỏ vẻ với chồng. Vợ tôi sống tiết kiệm, luôn nghĩ cho chồng con.

Vợ tôi sinh con đầu lòng, gia đình tôi càng hạnh phúc hơn. Nhưng cũng từ đây, cơ thể của vợ tôi yếu đi hẳn. Thấy vợ không khỏe, tôi liền đề nghị vợ nghỉ việc, tôi không muốn vợ vất vả nhiều. 

Đến một lần, vợ tôi đi khám sức khỏe thì nhận được tin dữ: cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối. Tôi như chết lặng khi nghe tin. Vợ tôi bật khóc nức nở, đôi mắt hoang mang tột độ. Cô ấy không sợ chết, chỉ sợ con còn quá nhỏ, chưa kịp lớn khôn đã mất mẹ. Tôi ôm chặt cô ấy, giấu đi nỗi đau đang giằng xé trong lòng, trấn an rằng tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho cô ấy.

Nhưng từ khi biết mình mắc bệnh, tinh thần vợ tôi suy sụp hẳn. Dù tôi cố gắng động viên, cô ấy vẫn không giấu được nỗi buồn. Mỗi ngày trôi qua, tôi càng thấy cô ấy yếu dần. Tôi cố gắng dành nhiều thời gian hơn bên vợ, chăm sóc cô ấy từng chút một. Nhưng căn bệnh quái ác không buông tha, chỉ năm tháng sau, vợ tôi trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay tôi. Trước lúc nhắm mắt, cô ấy vẫn nắm tay tôi, yếu ớt nói rằng hãy nuôi dạy con nên người, còn mong tôi tìm được người mới để đỡ đần cuộc sống. Tôi nghẹn ngào gật đầu, dù lòng đau như cắt.

Sau đám tang của vợ, con trai tôi còn quá nhỏ để hiểu hết sự mất mát, nhưng nó vẫn luôn ôm chặt chiếc áo của mẹ, như muốn tìm lại hơi ấm quen thuộc. Tôi nhìn con, lòng quặn thắt.

Rồi một ngày, khi vô tình chạm vào chiếc áo ấy, tôi cảm thấy có vật gì đó bên trong. Mở ra, tôi bàng hoàng khi thấy một chiếc thẻ ngân hàng cùng một lá thư. Trong thư, vợ tôi viết những dòng đầy yêu thương, động viên tôi mạnh mẽ. Cô ấy đã âm thầm tiết kiệm, để lại cho hai cha con số tiền một tỷ đồng, như một sự chuẩn bị cuối cùng trước khi rời xa. Tôi cầm lá thư, nước mắt lặng lẽ rơi. Hóa ra, đến phút cuối, vợ tôi vẫn chỉ nghĩ cho chồng con. Tôi siết chặt chiếc áo, lòng nghẹn ngào thương nhớ người vợ tào khang của mình, người phụ nữ đã dành trọn tình yêu và sự hy sinh cho gia đình nhỏ này.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/vo-vua-mat-con-trai-cu-om-khu-khu-cai-ao-cua-me-toi-to-mo-so-vao-thi-s-oc-dieng-nguoi-voi-thu-duoc-cat-giau-ben-trong-d265261.html