Tôi tên là Thu Hà, 32 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty xây dựng nhỏ ở Hà Nội. Chồng tôi, Anh Dũng, là trưởng phòng kỹ thuật tại tập đoàn Nam Thịnh – một doanh nghiệp lớn trong ngành năng lượng, nơi ông Lâm đang là Tổng giám đốc.
Chúng tôi kết hôn được gần 7 năm, có một bé trai 5 tuổi tên Bon. Cuộc sống của chúng tôi không giàu sang nhưng cũng đủ đầy. Dũng là người đàn ông tốt, không cờ bạc, không nhậu nhẹt, chưa từng làm điều gì khiến tôi phải khóc. Chỉ gần đây, tôi bắt đầu thấy anh hay lơ đễnh, thường xuyên đi công tác đột xuất, và điện thoại thì đặt chế độ im lặng mọi lúc.
Tôi linh cảm có điều gì đó không ổn.
Và rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Giữa trưa, khi tôi vừa đón Bon từ trường mầm non về, tiếng chuông cửa vang lên. Qua màn hình camera, tôi thấy một người đàn ông đứng thẳng, áo sơ mi trắng, tay cầm cặp da – không ai khác ngoài ông Lâm, người mà tôi chỉ từng thấy trong những bức ảnh chồng tôi lưu trong máy tính.
Tôi hơi lúng túng nhưng vẫn lễ phép mở cửa.
– Chào cô Hà, tôi là Lâm, chắc cô biết rồi. Tôi có chuyện cần nói riêng với cô. – Ông ta cười, nụ cười đầy lịch sự nhưng ánh mắt thì lạnh như thép.
Chúng tôi ngồi trong phòng khách. Bon được tôi đưa vào phòng chơi. Ông Lâm vào thẳng vấn đề:
– Tôi không vòng vo nữa. Tôi đến đây để xin cô… hãy tự nguyện ly hôn với Dũng.
Tôi sững sờ, không thể tin vào tai mình. Tôi cười nhạt:
– Xin lỗi? Ông đang đùa sao?
– Không đùa đâu. Con gái tôi, Diễm My, đã yêu Dũng từ lâu. Nó từng đính hôn với một doanh nhân người Singapore, nhưng vừa hủy hôn cách đây ba tháng – vì Dũng. Tôi biết mối quan hệ này là không đúng khi Dũng đã có gia đình, nhưng tôi cũng là một người cha. Tôi muốn con gái mình được hạnh phúc.
Tôi im lặng. Tim tôi đập mạnh, như có ai dùng búa nện vào từng nhịp. Vậy là linh cảm của tôi đúng. Người chồng luôn miệng nói “bận việc công ty” của tôi, thực ra đang “bận” với một tiểu thư giàu có, xinh đẹp, quyền lực – và được ông bố ủng hộ hết mực.
– Tôi biết cô là người có học, biết điều. Cô và Dũng không có gì ràng buộc lớn, ngoài một đứa con. Nếu cô chịu rút lui êm đẹp, tôi hứa sẽ lo cho cô và con một khoản tài chính xứng đáng. Tôi có thể giúp cô tìm việc tốt hơn, và Bon – nếu cần – sẽ được học tại trường quốc tế mà không tốn một đồng.
Tôi nhếch mép. Người đàn ông này nghĩ mình có thể mua được tất cả, kể cả lòng tự trọng của một người vợ bị phản bội?
Tôi đứng dậy, đi vào phòng, lấy ra một tờ giấy đã được tôi chuẩn bị từ ba ngày trước – kể từ khi tôi vô tình đọc được tin nhắn tình cảm giữa chồng và một cô gái tên “My baby” trên điện thoại anh ấy.
Tôi đặt tờ giấy lên bàn, đẩy về phía ông ta:
– Đây là bản sao kê chuyển khoản của công ty Nam Thịnh trong 6 tháng gần đây. Có ít nhất 7 giao dịch bất thường từ tài khoản của chồng tôi – tài khoản công ty – sang một tài khoản cá nhân tên Trần Diễm My, với tổng số tiền hơn 2 tỷ đồng.
Mặt ông Lâm tái mét.
– Và đây… – Tôi đưa thêm một phong bì – là bản sao hợp đồng bảo mật của công ty ông, trong đó quy định rõ việc sử dụng quỹ đầu tư cho mục đích cá nhân sẽ bị xử lý hình sự. Tôi không cần nhiều. Tôi chỉ cần ông hiểu rằng nếu ông còn ép tôi ly hôn, tôi sẽ nộp tất cả giấy tờ này cho cơ quan điều tra kinh tế.
Ông Lâm im bặt, không còn nụ cười lịch thiệp như lúc đầu.
Tôi nói tiếp, nhẹ nhàng nhưng rắn rỏi:
– Tôi không cần ông giúp đỡ. Tôi chỉ cần sự tôn trọng. Nếu ông là người cha tốt, hãy dạy con gái mình đừng chen chân vào gia đình người khác. Còn nếu ông nghĩ mình có quyền quyết định hạnh phúc của người khác vì có tiền, thì tôi sẽ khiến ông hiểu rằng không phải ai cũng mua được bằng tiền.
Ông Lâm đứng dậy, không nói thêm lời nào. Trước khi bước ra cửa, ông quay lại nhìn tôi lần cuối, ánh mắt pha lẫn giận dữ và… e sợ.
Cánh cửa khép lại sau lưng ông ta. Tôi đứng yên, tay run nhẹ. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi thấy mình không còn yếu đuối.
Tôi biết, trận chiến này chưa kết thúc.
Tối hôm đó, Dũng về nhà sớm hơn mọi ngày. Anh có vẻ hơi bối rối khi thấy tôi đang ngồi bình thản bên bàn ăn, mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại, bên cạnh là tờ sao kê và bản hợp đồng bảo mật mà tôi đã đưa ông Lâm lúc trưa.
Anh nhìn tôi, ánh mắt chớp nhanh như muốn dò xét thái độ.
– Hôm nay… có ai đến không em?
Tôi ngẩng lên, cười nhẹ:
– Có. Sếp của anh đấy.
Dũng khựng lại, sắc mặt tái dần. Anh tiến đến ngồi đối diện tôi, tay run rẩy cầm đũa nhưng không gắp được gì.
– Em… nói chuyện gì với ổng?
– Không nhiều. Chỉ là ông ấy muốn em ly hôn để anh dễ đến với con gái ông ta – cô My gì đó.
Dũng giật mình, miệng há hốc như không tin.
– Em biết rồi à?
Tôi không trả lời, chỉ đẩy tờ sao kê về phía anh.
– Em là kế toán, anh nghĩ em không biết cách kiểm tra mấy thứ này sao? Và anh nghĩ em không biết tài khoản cá nhân kia là của ai?
Dũng cúi mặt. Bầu không khí trở nên nặng nề, như có ai bóp nghẹt lồng ngực tôi.
– Anh xin lỗi. Mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Lúc đầu chỉ là công việc, rồi… rồi cô ấy cứ xuất hiện, giúp đỡ anh, quan tâm… anh bị cuốn vào lúc nào không hay…
Tôi cười chua chát:
– Vậy còn em thì sao? Em ở nhà lo con, nấu cơm, giặt đồ, lau nhà… đâu có ai “xuất hiện” giúp em lúc em khóc vì cô đơn? Ai “cuốn” em đi khỏi những tháng ngày phải một mình làm mẹ, trong khi anh thì đang sống như thể chưa bao giờ kết hôn?
Dũng lặng im.
Tôi đứng dậy, giọng lạnh đi:
– Dũng, nếu hôm nay anh tự thú, nếu anh chủ động nói hết với em, có thể em sẽ tha thứ. Nhưng giờ thì không. Em sẽ làm đúng như những gì em nên làm – bảo vệ con trai mình, và tự bảo vệ chính em.
Anh chồm dậy, nắm lấy tay tôi:
– Hà, đừng! Đừng đưa giấy tờ đó đi. Em muốn gì, anh cũng chấp nhận. Anh sai rồi! Anh bị mờ mắt bởi quyền lực, bởi lời hứa lên chức, tiền tài… Nhưng anh chưa bao giờ muốn mất em và Bon cả. Đừng để tất cả sụp đổ.
Tôi nhìn vào mắt anh – mắt của người đàn ông mà tôi từng tin tưởng tuyệt đối – giờ đây đầy hoảng loạn.
Tôi không trả lời, chỉ bước vào phòng ngủ, khóa cửa lại. Suốt đêm đó, tôi không thể ngủ. Trong đầu tôi quay cuồng giữa sự tổn thương và cơn giận dữ. Nhưng tôi biết, quyết định của mình không được phép cảm tính.
Ba ngày sau, tôi gọi điện hẹn gặp ông Lâm, lần này là tại một quán cà phê kín đáo gần Hồ Tây.
Ông ta đến, vẻ mặt căng thẳng, nhưng vẫn giữ phong thái người làm chủ cuộc chơi.
Tôi đưa ông một tệp hồ sơ.
– Đây là toàn bộ chứng cứ tôi thu thập được, bao gồm bản sao kê, nội dung tin nhắn của Diễm My và chồng tôi, hình ảnh hai người hẹn hò trong chuyến “công tác Đà Nẵng” vừa rồi, và cả thông tin tài khoản đầu tư trung gian mà ông dùng để hợp thức hóa khoản chuyển tiền.
Ông Lâm nhíu mày.
Tôi nói tiếp:
– Nhưng tôi không giao cho báo chí hay công an. Tôi cho ông lựa chọn.
Ông ta siết chặt tay:
– Cô muốn bao nhiêu?
Tôi bật cười:
– Ông vẫn nghĩ ai cũng vì tiền. Không. Tôi muốn hai điều.
– Một: Ông buộc con gái ông chấm dứt mọi liên lạc với Dũng, vĩnh viễn. Hai: Ông từ chức, giao lại quyền điều hành cho người khác – nếu ông còn muốn giữ danh tiếng sạch sẽ và sự nghiệp cho gia đình mình.
Ông Lâm trầm ngâm một lúc lâu, rồi gật đầu, môi mím chặt.
– Được. Cô thắng. Nhưng cô đúng, không phải vì tiền mà là vì bản lĩnh. Cô dám đặt ra điều kiện mà chính tôi cũng không dám đối mặt.
Tôi đứng dậy, khẽ gật đầu:
– Tôi không thắng. Tôi chỉ từ chối làm con tốt trên bàn cờ của người khác.
Một tháng sau, báo nội bộ của tập đoàn Nam Thịnh đưa tin ông Lâm xin từ nhiệm vì lý do “sức khỏe và muốn dành thời gian cho gia đình”. Diễm My chuyển sang Singapore “du học thạc sĩ quản trị doanh nghiệp”.
Còn tôi, tôi không ly hôn.
Không phải vì tôi tha thứ cho Dũng, mà vì tôi muốn Bon có một gia đình đủ đầy – ít nhất là về hình thức – trong lúc nó còn quá nhỏ để hiểu những gì người lớn làm với nhau. Nhưng tôi không còn là người vợ cam chịu như trước nữa.
Dũng chuyển bộ phận, không còn cơ hội thăng tiến. Anh về nhà sớm hơn, dành thời gian chơi với con, đưa đón Bon đi học. Tôi để anh ở lại – không phải vì anh xứng đáng – mà vì tôi muốn anh tự sống với hậu quả do mình tạo ra, trong chính ngôi nhà mà anh từng đánh đổi.
Còn tôi, tôi bắt đầu học thêm, đầu tư chứng khoán, mở một kênh tài chính nhỏ trên mạng. Tôi xây lại chính mình – không phải người phụ nữ đứng sau chồng, mà là người đủ mạnh để đứng một mình, và đủ khôn ngoan để không rơi vào vũng lầy lần nữa.