Phật dạy im lặng là VÀNG, nhẫn nhịn là BẠC, giúp người là ĐỨC, chịu thiệt là PHÚC

Đường đời muôn nẻo ít nhiều đều có chông gai. Cuộc sống muôn vị, cay đắng ngọt bùi, không có nỗi buồn thì chẳng có niềm vui.

Vậy nên sống ở đời, có những lúc lực bất tòng tâm thì hãy tùy kỳ tự nhiên, ấy cũng là thuận với đạo làm người.

Có những người không thể cưỡng cầu thì cười nhẹ bỏ qua, có những con đường không thể không đi thì cần chi phải ngại.

Khi không có mặt trời thì học cách hưởng thụ sự mát mẻ của gió mây, khi không có hương hoa thì học cách cảm thụ sự nồng hậu của mặt đất. Tham vọng nhiều thì mệt, biết đủ thì thỏa mãn. Cuộc sống gập ghềnh, nhưng chân thành mới là bến đỗ.

Mắt khẽ cười mới có thể thấy được cảnh đẹp của trời đất, tâm đơn giản mới thấy đời mộc mạc. Đời người trăm ngàn sắc thái, nhưng thành thật, giản đơn lại là điều đẹp nhất. Cuộc sống cũng như cuốn sách, người khác nhau, sách cũng khác nhau. Tuổi trẻ thì như mưa rào gió lớn, lúc về già thì bọt nước mưa thu.

Đời là bể khổ nhưng kiên định sẽ biến khổ thành vui. Người gian dối, lấy chân thành cảm hóa, kẻ hung hăng thì từ bi hóa độ. Nhẫn nại là tu hành, khổ đau là quá trình mà kết quả chính là sự thăng hoa. Thế nên, bất luận là nghịch cảnh hay thuận cảnh, chúng ta đều cần sự nhẫn nại.

Một nhẫn không chỉ vạn sự hòa mà còn là nền tảng để trí huệ sinh ra, nhẫn cũng không phải là sự nhu nhược mà là thể hiện của bậc quật cường đại trí. Chịu thiệt thì dưỡng đức mà chịu nhẫn thì dưỡng tâm. Im lặng là vàng, nhẫn nại là bạc. Mỗi người đều có một túi phúc của riêng mình, bạn cho gì vào trong thì sẽ thu được điều tương tự. Mỗi người cũng có một chiếc gương, bạn đối với gương như thế nào, gương cũng lại đối với bạn như vậy.

Nhìn người cũng phải nhìn mình, trách người thì phải hỏi tâm.

Cuộc sống là vở kịch, mà chúng ta là những diễn viên, luân hồi vạn kiếp, vai diễn đổi dời. Được mất hơn thua cũng như mây chiều, gió thoảng. Không có tiền thì còn nghĩa, xóa đau thương để đổi lấy tình thương. Yêu và hận chỉ là trò đùa số phận, nhìn thấu rồi sẽ hết hận hết mê.

Có những lúc vì được mà vui, vì mất mà sầu, nhưng mất hay được cũng có gì khác biệt? Bởi thế nhân “được – mất” cân bằng, không có mất thì nào đâu có được? Đời người chỉ nằm giữa hai chữ sinh và tử, cả quá trình là trả nợ cho nhau; ân oán hết thì đường ai nấy bước, gặp nhau rồi cũng bởi một chữ duyên.

Thế nên… Xem nhẹ được mất ấy là người minh trí, gặp nhau rồi hãy sống thật với nhau. Đừng để một ngày kia cất bước, ngoảnh đầu nhìn để tiếc nuối cho nhau.

Nhân sinh: Người tính không bằng trời tính, kẻ tính toán quá lại dễ rước họa vào thân

Bớt một chút tính toán, phiền não sẽ nhẹ đi, sống thiện tâm hơn một chút, phúc đức sẽ dày hơn!

Các chuyên gia nghiên cứu cho thấy trên 90% người tính toán đều mắc bệnh tâm lý. Những người này thời gian và mức độ cảm giác thống khổ đều gấp nhiều lần những người không giỏi tính toán. Nói cách khác, tuy họ giỏi tính toán, nhưng lại không có những ngày vui vẻ.

Người quá giỏi tính toán, thông thường cũng là người việc gì cũng so đo tính toán. Mặc dụ vẻ bề ngoài, họ thể hiện rất rộng rãi, nhưng trong nội tâm thì chẳng bình yên. Người tính toán ngay từ đầu đã khiến họ mất bình tĩnh, mất ở mối rối ren của mỗi sự vật. Người thường xuyên mất bình tĩnh, thường sẽ dẫn đến chứng lo lắng khá nghiêm trọng. Người thường trong trạng thái lo lắng, không chỉ không có niềm vui, thậm chí còn là thống khổ.

Người thích tính toán trong cuộc sống, rất khó có được sự cân bằng và hài lòng. Trái lại, do tính toán quá nhiều sẽ gây ra sự bất mãn và phẫn uất đối với người, đối với sự việc. Họ thường có ý kiến với người khác, luôn chia rẽ, nội tâm đầy những xung đ.ột.

Quá nhiều tính toán chôn chặt trong lòng, cứ như thế tích tụ lại sẽ thành lo lắng nghĩ ngợi. Người chìm trong lo lắng nghĩ ngợi sao có thể sống vui khỏe được? Người quá giỏi tính toán, mệnh cả đời lao lực, tại sao? Trong lòng không thời khắc nào không so đo tính toán người khác, có thể không mệt sao? Bệnh sinh ra thế nào, so đo tính toán mà sinh ra vậy.

Người quá giỏi tính toán, rất khó sống nhẹ nhàng. Thường do tính toán quá nhiều mà sinh ra bệnh, thêm phiền toái. Người quá giỏi tính toán, ánh mắt luôn hoài nghi, thường thường đặt mình vào vị trí đối lập với thế giới. Đây thực sự là bất hạnh không gì lớn bằng. Người quá giỏi tính toán, trong xương cốt còn tham lam. Các ý tưởng càng nhiều, trở thành những suy nghĩ lởn vởn muốn gạt đi cũng không gạt được, giống như trái núi nặng đè trong tâm. Cuộc sống cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Hãy để tầm mắt vươn xa hơn, đừng tự oán trách bản thân, càng không nên oán trời trách người. Một điều chắc chắn là tâm trạng tiêu cực không bao giờ giúp cho bạn vượt qua nghịch cảnh, chỉ có sự dũng cảm đối diện, nỗ lực và tin rằng trời không tuyệt đường người, bạn sẽ thấy trắc trở nào thực ra cũng đều là món quà của ông trời mà thôi. Đừng nên vội vàng mong muốn cuộc sống sẽ cho bạn biết hết các câu trả lời. Đôi khi, bạn cần phải kiên nhẫn chờ đợi. Cho dù nếu bạn hướng vào một cái hang động mà hét lên, cũng cần đợi một lúc, mới cảm nhận âm thanh vọng lại. Cũng có nghĩa là cuộc sống sẽ cho bạn đáp án nhưng sẽ không cho bạn biết tất cả ngay lập tức.

Nếu như có một ngày, trong cuộc sống của bạn gặp phải những phong ba bão táp, và bạn không thể chịu đựng được nữa, vậy thì, mong bạn hãy biết chờ đợi….

Mọi việc đều là sự an bài tốt nhất…

(giadinhtt_com)

Nguồn: https://tuetamvh.com/phat-day-im-lang-la-vang-nhan-nhin-la-bac-giup-nguoi-la-duc-chiu-thiet-la-phuc/

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp Chí Sở Hữu Trí Tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/phat-day-im-lang-la-vang-nhan-nhin-la-bac-giup-nguoi-la-duc-chiu-thiet-la-phuc-d163006.html