Ông chú 50 cưới cô gái 30 tuổi về làm vợ 2 để sinh con nối dõi, giữa lúc cao trào nhất của đêm động phòng thì sự cố xảy ra…

Ông chú 50 cưới cô gái 18 tuổi về làm vợ hai để sinh con nối dõi: đêm động phòng định mệnh...

Ở vùng quê yên bình ấy, nơi những ngôi nhà mái ngói rêu phong nằm sát nhau dưới chân núi, câu chuyện về ông Trần – người đàn ông đã năm mươi tuổi – cưới cô vợ hai 30 tuổi, nhanh chóng lan truyền như lửa gặp gió.

Ông Trần là chủ một cơ sở làm gốm lâu đời, gia sản không thiếu gì, chỉ thiếu một điều: con trai nối dõi. Người vợ cả, đã qua đời vì bạo bệnh. Gia đình dòng họ Trần lại nổi tiếng gia trưởng, coi trọng chuyện hương hỏa. Sau nhiều lần bàn bạc, gia đình ông ép ông Trần cưới thêm vợ hai, miễn sao có người sinh được một đứa con trai để nối nghiệp.Cô gái ấy tên là My, con nhà nghèo. Mẹ mất sớm, cha thì bệnh tật triền miên. Gia đình My chấp nhận gả con để đổi lấy một khoản t: iền “báo hiếu” đẫm nước mắt.

My xinh đẹp. Đôi mắt trong veo, làn da trắng như sữa, dáng người mảnh mai nhưng đầy sức sống. Trông cô như một bông hoa vừa chớm nở trong sương sớm. Nhưng trái tim My đã ch” ế” t héo từ ngày bị é: p g: ả. Trong ánh mắt cô, chỉ có buồn bã và chấp nhận số phận.

Ngày cưới, cả làng đổ xô đến xem. Một đám cưới rình rang, xe hoa nối dài, cờ phướn đỏ rực cả con đường dẫn vào nhà ông Trần. My khoác trên mình bộ áo dài trắng thướt tha, khuôn mặt điểm chút son phấn nhợt nhạt. Người ta khen cô đẹp như tiên, còn ông Trần thì cười hỉ hả, tự hào bước bên cô vợ trẻ.

Đêm đó, trời đổ mưa phùn lạnh buốt.

Trong căn phòng tân hôn rộng lớn, ánh nến vàng vọt hắt lên những bức tường cũ kỹ. Ông Trần mặc bộ đồ lụa thêu hoa đỏ, ngồi tựa trên giường, ánh mắt không giấu nổi vẻ háo hức, pha chút hồi hộp. Ông đã chờ đợi đêm này, người ta bảo ông như được hồi sinh lần nữa.

My bước vào, chậm rãi. Mùi hương của trầm len lỏi trong không khí. Cô cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy vạt áo.“Đến đây,” ông Trần vẫy tay.

My răm rắp làm theo như một con rối. Ông Trần cầm tay cô, làn da cô lạnh ngắt. Ông cố dỗ dành, nhẹ nhàng nâng gương mặt trắng bệch ấy lên. Trong phút chốc, trái tim già nua của ông chùng xuống. Có điều gì đó, rất mong manh, rất đau đớn, ánh lên trong đôi mắt ấy. Nhưng rồi b: ản n: ăng đ: àn ô: ng, bản năng của một người đang khát khao con n: ối d: õi, đã thắng.

Chiếc đèn dầu lắc lư trong gió lạnh. Những ngọn nến lụi dần.

Khi c: ao tr: ào dâng tràn, bất ngờ, một tiếng động lạ vang lên từ trong phòng. My bất ngờ gi: ậ: t b: ắn ng: ười, mặt tái nhợt như giấy.Cô không kêu thành tiếng, ánh mắt hoảng loạn.

Ông Trần vội bật đèn lên. Trên nền giường, một v: ệt m: @’: u đ:ỏ th: ẫm loang rộng. Nhưng không phải chỉ là v: ệt m: @: ‘u tr: i: nh ng: uyên như ông chờ đợi… m: @:’u chảy nhiều, quá nhiều.

My run rẩy ôm lấy bụng mình, miệng mấp máy:
“Cháu… đ: @: u… lắm…”

Không chần chừ, ông Trần bế xốc My lên, lao ra khỏi phòng, hô hoán cả nhà. Người làm lập tức chạy đi gọi bác sĩ.

Một giờ sau, tin sét đánh đến: My bị v: ỡ t; c; u ng.

Thì ra từ nhỏ cô đã mắc phải một chứng bệnh bẩm sinh về t; c;ung nhưng vì nghèo khó, gia đình cô không có điều kiện chữa trị. Thân thể mảnh mai ấy vốn dĩ không chịu nổi sự va đập mạnh mẽ của một người đ: àn ông trưởng thành, càng không thể gánh vác trách nhiệm sinh nở.Ông Trần ngồi phịch xuống ghế, đầu óc trống rỗng.

Không chỉ mất đi đêm động phòng viên mãn, ông còn đối diện nguy cơ lớn hơn: My có thể m:ất m:ạng.

Các bác sĩ phải hợp sức cứu chữa, gi:ành gi:ật sự sống cho cô gái bé nhỏ ấy. Cả nhà họ Trần, đến những người giúp việc, đều thức trắng đêm.

Trong ánh sáng leo lét của những ngọn đèn dầu, ông Trần ngồi trước cửa phòng, đôi bàn tay chai sạn đan chặt vào nhau, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Ông chưa từng sợ hãi như thế, kể cả khi làm ăn thất bại, kể cả khi suýt ch: ế: t trong trận lũ năm ấy.

“Cứu được rồi… nhưng sau này, cô ấy không thể sinh con nữa.” – lời nói của bác sĩ khiến ông sững sờ.

Ông đứng ch: ế: t l: ặng. Trong đầu ông, bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu giấc mơ về một đứa bé trai nối dõi, đổ sụp như một lâu đài cát trước sóng dữ.

Nhưng kỳ lạ thay, khi nghe tiếng My rên rỉ yếu ớt trong phòng, một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong tim ông. Một thứ tình cảm không phải của sự chiếm hữu, không phải của d: ụ: c v: ọng… mà là thương xót. Một nỗi thương xót sâu sắc dành cho cô gái nhỏ, người đã gánh chịu quá nhiều đ: au đ: ớn chỉ vì ông.

Những ngày sau đó, ông Trần chăm sóc My như báu vật. Ông không còn nhắc đến chuyện sinh con, cũng không đòi hỏi bất cứ điều gì ở cô. Chỉ cần My còn sống, còn cười, còn hiện diện trong căn nhà ấy, với ông, thế đã là đủ.

My, sau một thời gian dài nằm liệt giường, cũng dần nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt, trong cách đối xử của ông Trần. Không còn là một người chồng già đáng sợ, mà giống như một người bạn già dịu dàng.

Một buổi chiều cuối thu, khi lá rụng vàng đầy sân, My ngồi bên cửa sổ, lần đầu tiên chủ động cười với ông Trần.

Nụ cười ấy, đẹp đến nao lòng.

Câu chuyện về đêm động phòng định mệnh ấy sau này được người làng kể đi kể lại, như một minh chứng cho một điều: không phải mọi cuộc hôn nhân không tình yêu đều là bi kịch. Đôi khi, từ đổ vỡ và nỗi đau, người ta mới học được cách thương nhau trọn vẹn.

Ông Trần không có người nối dõi, nhưng đổi lại, ông có một mái ấm trọn vẹn theo một cách khác – thứ mà cả đời ông chưa từng nghĩ mình sẽ có.

Và My, cô gái nhỏ, từ địa ngục của số phận, đã tìm thấy thiên đường riêng của mình.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/ong-chu-50-cuoi-co-gai-30-tuoi-ve-lam-vo-2-de-sinh-con-noi-doi-giua-luc-cao-trao-nhat-cua-dem-dong-phong-thi-su-co-xay-ra-d281386.html