Người bác ruột vốn giàu có nhưng không có con cái, ông lập sẵn di chúc để lại khối tài sản kếch xù trị giá 30 tỷ đồng

Người bác ruột của tôi là một trong những người giàu nhất vùng. Cả đời ông không lấy vợ, cũng chẳng có con cái. Người ta bảo ông lạnh lùng, nhưng riêng với tôi thì khác: ông thương tôi nhất, coi tôi như con ruột.

Nhà ông rộng thênh thang, xe sang xếp đầy gara, tiền bạc tính bằng chục tỷ. Ông từng nhiều lần nắm tay tôi mà nói:

– “Cháu yên tâm, tất cả những gì bác gây dựng rồi cũng sẽ để lại cho cháu. Bác không có con, cháu chính là máu mủ duy nhất.”

Cả họ hàng nghe thế đều vừa ghen tị vừa cay cú. Tôi thì âm thầm mừng thầm, trong lòng tự nhủ sau này sẽ thay bác lo hương khói, giữ gìn sản nghiệp.

Thế rồi, một buổi chiều đầu đông, bác lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng. Đám tang đông nghẹt, họ hàng xa gần ai cũng kéo đến, phần nhiều vì tò mò chờ ngày mở di chúc.

Ngày đó đến, luật sư cẩn thận mở phong bì niêm phong. Ai nấy hồi hộp đến mức nín thở. Tôi ngồi ngay ngắn, tưởng như mình sắp trở thành tỷ phú chỉ sau một đêm. Nhưng… từng dòng chữ vang lên khiến tim tôi như rơi xuống vực:

“Toàn bộ khối tài sản trị giá 30 tỷ đồng, tôi không để lại cho cháu ruột, cũng không chia cho bất cứ ai trong họ tộc. Tôi xin dành toàn bộ để xây dựng một ngôi trường miễn phí cho trẻ em nghèo ở quê nhà, để chúng có cơ hội học hành, thoát khỏi cảnh khổ như chính tôi ngày xưa.

Riêng với cháu trai, tôi chỉ để lại một cuốn sổ tay nhỏ, trong đó ghi toàn bộ những gì tôi đã trải qua để đi từ tay trắng thành công. Nếu cháu đủ bản lĩnh, tự cháu sẽ làm ra gấp nhiều lần số tài sản này.”

Cả họ nhà tôi chết lặng. Người ta xì xào, chửi bới, bảo bác tôi điên, “của cải để cho người dưng chứ không cho cháu ruột”. Còn tôi… tay run rẩy cầm cuốn sổ cũ kỹ, nước mắt trào ra.

Trong cuốn sổ, ngay trang đầu là dòng chữ nắn nót:

“Cháu là người duy nhất bác tin. Bác không muốn để cháu sống dựa dẫm vào di sản, mà phải trở thành người đàn ông đủ mạnh để tự đứng trên đôi chân mình. Nếu cháu làm được, ngôi trường kia cũng chính là niềm tự hào của cả gia tộc.”

Tôi chết lặng… nhưng cũng chính giây phút ấy, trong lòng tôi bỗng trỗi dậy một ngọn lửa quyết tâm: không phải để tiếc 30 tỷ, mà để chứng minh rằng tôi xứng đáng với niềm tin mà bác đã gửi gắm.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/nguoi-bac-ruot-von-giau-co-nhung-khong-co-con-cai-ong-lap-san-di-chuc-de-lai-khoi-tai-san-kech-xu-tri-gia-30-ty-dong-d317724.html