Chuyện mua nhà là kế hoạch dài hơi từ khi tôi còn độc thân. Tôi muốn cưới chồng về thì sẽ ra ở riêng, không phải vì tôi ghét mẹ chồng hay sợ cảnh làm dâu, mà chỉ đơn giản là tôi muốn có một không gian riêng, một cuộc sống độc lập, tự làm chủ những điều nhỏ nhất trong mái ấm của mình.

Chồng tôi là người khá thoải mái. Ngay từ lúc mới yêu, tôi đã nói rõ quan điểm về chuyện sống riêng và anh gật đầu rất nhanh. Cũng không trách được, lúc đó hai đứa còn đang chìm trong yêu đương, cái gì cũng dễ chấp nhận. Mỗi lần tôi lỡ lời nhắc chuyện tương lai, kiểu như: “Mai mốt ở nhà riêng em sẽ nấu ăn, anh phải rửa chén đó nha”, anh đều cười hiền: “Ừ, mình chia nhau mà làm”, mọi thứ tưởng như rất thuận, mãi cho tới hôm cưới.
Đám cưới được tổ chức ở nhà hàng, theo đúng ý mẹ chồng, mâm quả, nghi thức, khách khứa, mọi thứ đều do bà sắp xếp. Tôi không có ý kiến gì, chỉ mong xong xuôi để còn dọn về căn hộ nhỏ của mình, nơi đã được tôi dọn dẹp, trang trí kỹ càng, thậm chí đã sắm sẵn cả đôi dép tổ ong cho hai vợ chồng.
Nhưng đến màn trao của hồi môn, quà tặng cho dâu rể, mẹ chồng cầm chiếc hộp nhung đỏ lên, mở ra, bên trong là 3 chiếc kiềng vàng rất to. Bà cất giọng sang sảng khiến tất cả khách khứa đều im lặng lắng nghe.
“Của hồi môn mẹ tặng con dâu, 3 cây vàng, không nhiều nhưng là tấm lòng, từ nay con về nhà bố mẹ sống sẽ như con gái trong nhà, sau này cùng chồng chăm sóc bố mẹ lúc tuổi già”.
Tôi nghe mà lặng cả người, liếc sang chồng, anh không nói gì, chỉ cười rất tươi như thể tự hào vì mẹ cho con dâu nhiều vàng đến thế. Điều này chứng tỏ anh không hề nói với bố mẹ chuyện chúng tôi muốn ở riêng, hoặc có thể anh đã nói nên mẹ chồng muốn thừa dịp đám cưới để tuyên bố như vậy, ép tôi phải sống chung.
Tôi cố gắng cười, cúi đầu để mẹ chồng đeo từng chiếc kiềng như những chiếc gông vào cổ bởi tôi biết nếu tôi từ chối bây giờ thì cuộc hôn nhân này sẽ tan nát ngay lập tức.
Chúng tôi không về nhà riêng như kế hoạch. Mẹ chồng nói: “Ở với mẹ vài năm cho biết nếp nhà nếp cửa, sau này muốn ra sao thì tính sau”. Vài năm là bao lâu? 5 năm, 10 năm, hay cho đến khi ông bà không còn?
Đêm đó, tôi ngủ lại nhà chồng, tôi trách chồng không nói với bố mẹ, không thuyết phục bố mẹ về kế hoạch của chúng tôi. Nhưng chồng giận dỗi nói: “Anh bảo bố mẹ rồi, nhưng mẹ anh nói đúng, anh cả đã ra ở riêng, còn mỗi anh mà cũng ở riêng nốt thì ai lo cho bố mẹ? Mình ở chung vài năm, không hợp thì chuyển ra ngoài, em không tính chuyện mình sinh đẻ thì có ông bà hỗ trợ à, mẹ anh còn khỏe, còn chăm cháu cho được”.
Tôi nhìn trần nhà, nghe tiếng thở đều đều của chồng mà thấy lòng mình trống rỗng. Hóa ra một lời hứa giữa hai người yêu nhau lại mỏng manh đến thế. Hóa ra tôi là người duy nhất mang theo hy vọng về một cuộc sống riêng, còn anh thì chỉ coi đó là một phương án có thì tốt, không có cũng chẳng sao.
Mẹ chồng và con dâu nếu không hợp nhau thì rất dễ nảy sinh mâu thuẫn, đến lúc ghét nhau rồi thì làm gì cũng không vừa mắt, tính tôi ương ngạnh, thật sự khó mà hòa hợp được với bố mẹ chồng, tôi có nên nhất quyết xin ra ở riêng sớm để tránh mâu thuẫn sau này không?
…
Tôi cứ giằng co với suy nghĩ đó suốt nhiều ngày, trong lòng nặng trĩu. Nhưng rồi chính chồng đã nhẹ nhàng thuyết phục: “Anh biết em mong ước có mái ấm riêng, nhưng thử nghĩ mà xem, mẹ cả đời vất vả nuôi chúng ta, giờ chỉ còn mỗi anh ở gần. Em cho anh thời gian vài năm thôi, sau này có điều kiện mình ra riêng, nhưng hiện tại, ở chung với mẹ cũng không hẳn là điều tệ. Anh tin mẹ sẽ thương em, chứ không ép uổng em đâu”.
Tôi còn do dự, nhưng rồi thời gian đã cho tôi câu trả lời. Trái ngược với những lo lắng ban đầu, mẹ chồng không hề can thiệp vào cuộc sống riêng của vợ chồng tôi. Bà chỉ tận tình phụ giúp việc nhà, từ nấu nướng, giặt giũ, cho đến dọn dẹp. Khi tôi sinh con, chính bà là người thức đêm bế cháu để tôi có giấc ngủ trọn vẹn.
Có hôm đi làm về mệt mỏi, tôi bước vào nhà thấy mâm cơm đã sẵn sàng, con tôi ríu rít trong vòng tay bà, lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường. Tôi nhận ra, ở cùng mẹ chồng không phải là gánh nặng như tôi từng nghĩ, mà đôi khi lại là sự chở che ấm áp.
Gia đình tôi dần trở nên hòa thuận. Chồng đi làm yên tâm, tôi cũng bớt vất vả hơn, con cái lớn lên trong vòng tay yêu thương của cả mẹ và bà. Có lẽ, điều quan trọng không phải là sống chung hay sống riêng, mà là chúng ta có đủ thấu hiểu, bao dung để cùng nhau xây dựng một mái nhà đầy tình cảm.