Nạn nhân tàu Vịnh Xanh 58 ám ảnh với lời từ biệt ‘thôi chào anh em, tôi đi’

Thoát chết sau vụ lật tàu, anh Quân vẫn chưa nguôi ám ảnh bởi lời từ biệt của người đàn ông buông tay khỏi chiếc ghế gỗ giữa biển khơi: "Thôi chào anh em, tôi đi".

Theo báo điện tử Vtcnews.vn, là một trong số ít người may mắn thoát khỏi thảm kịch lật tàu du lịch Vịnh Xanh 58 trên vịnh Hạ Long, anh Nguyễn Hồng Quân (SN 1985, quê Nghệ An) vẫn chưa thể nguôi ngoai cảm giác bàng hoàng. Vụ tai nạn thảm khốc ngày 19/7 đã cướp đi sinh mạng của 35 người và khiến 4 người khác mất tích.

Anh Quân kể, sáng hôm đó, sau khi hoàn tất công việc tại Quảng Ninh, anh ngồi cà phê ở phường Bãi Cháy và bất chợt nảy ra ý định mua vé tham quan các hang động ngoài khơi.

“12h55, tàu rời Cảng tàu khách quốc tế Hạ Long khi trời nắng đẹp. Mọi thứ diễn ra bình thường cho đến khoảng 30 phút sau, khi bầu trời bất ngờ tối sầm, mưa trút xuống ào ạt. Rồi gió nổi lên dữ dội, một cơn sóng lớn ập tới… và tàu lật úp trong tích tắc”, anh nghẹn giọng nhớ lại.

Anh Nguyễn Hồng Quân kể về thời điểm tàu du lịch bị lật. (Ảnh: Minh Đức)

Ngay trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối, anh nghe tiếng hét thất thanh của một nữ nhân viên trong bếp. Khoang hành khách rơi vào hỗn loạn rồi nhanh chóng im bặt. Trong khoảnh khắc cận kề sinh tử, anh Quân không dám tin mình còn cơ hội sống sót.

May mắn, anh nhìn thấy một ánh sáng le lói từ khu vực bếp và men theo cầu thang, cố gắng tìm lối thoát. Bằng chút sức lực còn lại, anh vùng vẫy trồi lên mặt nước.

Sau khi bơi khoảng 50 mét, anh bắt gặp một chiếc ghế gỗ trôi nổi – vật duy nhất có thể giúp anh giữ lấy sự sống giữa biển khơi.

“Ít phút sau, ba người đàn ông khác cũng nổi lên và bám vào chiếc ghế ấy. Chúng tôi cùng động viên nhau bơi vào bờ. Nhưng chỉ khoảng 15 phút sau, một người đàn ông chừng 40 tuổi thở dốc, rồi nói: ‘Thôi, chào anh em, tôi đi đây…’ – rồi buông tay. Anh ấy từ từ chìm xuống. Câu nói cuối cùng và ánh mắt của anh khiến tôi ám ảnh mãi”, anh Quân xúc động kể.

Ba người còn lại gắng gượng, hướng về luồng tàu với hy vọng có ai đó trông thấy. Giữa biển nước mênh mông, họ liên tục hét khản giọng: “Cứu với! Cứu với!”, vẫy tay trong tuyệt vọng.

Hơn ba tiếng đồng hồ vật lộn, cuối cùng một ngư dân gần đó đã nghe thấy tiếng kêu yếu ớt và kịp thời tiếp cận, cứu sống ba người đàn ông đang kiệt sức, lạnh cóng, tay chân tê cứng, chỉ còn bám vào chiếc ghế bằng bản năng sinh tồn.

“Nếu trôi thêm một tiếng nữa, có lẽ ba anh em đã không còn cơ hội trở về”, anh Quân rưng rưng.

Cùng bám vào chiếc ghế gỗ với anh Quân là anh Vũ Anh Tú (SN 2000, trú tại phường Hà An, tỉnh Quảng Ninh), thủy thủ tàu Vịnh Xanh 58. Giọng anh vẫn còn run khi kể lại: “Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ chưa đầy 10 giây nước đã tràn ngập các khoang. Tôi đang làm việc trong buồng lái – nơi bị chìm đầu tiên – thì tàu lật úp. Tất cả tối om. Tôi không rõ mình ra ngoài bằng cách nào, chỉ biết khi nhận thức lại thì đã thấy mình nổi trên mặt biển”.

Anh Vũ Anh Tú, thủy thủ trên tàu Vịnh Xanh 58. (Ảnh: Minh Đức)

Với chút kỹ năng bơi lội và phản xạ sinh tồn, anh Tú cố gắng thoát qua một ô cửa kính bị vỡ. Tay anh rách toạc do va đập nhưng trong khoảnh khắc ấy, nỗi đau thể xác không là gì so với nỗi sợ hãi và mong mỏi được sống.

“Tôi bị sóng cuốn trôi khá xa, đầu óc quay cuồng. Khi nhìn quanh, không còn thấy tàu nữa. Lúc đó chỉ nghĩ: ‘Phải sống, phải tìm cách sống’”, anh kể.

Trở về từ “cửa tử”, điều khiến anh Tú xúc động nhất không phải là ký ức kinh hoàng khi tàu lật, mà chính là khoảnh khắc ba người đàn ông – anh Tú, anh Quân và anh Mai Quân Hải (quê Bắc Ninh) – mặt tái nhợt, thân người ướt sũng, ánh mắt thất thần nhưng ngập tràn hy vọng, nghẹn ngào nhìn nhau thốt lên:

“Chúng ta được cứu rồi…”

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/nan-nhan-tau-vinh-xanh-58-am-anh-voi-loi-tu-biet-039thoi-chao-anh-em-toi-di039-d311039.html