Mở điện thoại lên kiểm tra camera thì thấy bố xồng xộc vào phòng vợ. Tôi chạy về nhà ngay lập tức thì đứng hình với cảnh tượng trước mắt

Bố vốn chống gậy còn run, giờ lại xồng xộc chạy thẳng vào phòng ngủ của vợ. Chẳng kịp nghĩ nhiều, tôi vội xin nghỉ, phóng xe về nhà.

Tôi quyết định kết hôn ở tuổi 20, mang trong mình niềm tin mãnh liệt rằng tình yêu có thể giúp tôi vượt qua mọi thử thách. Tôi bước vào cuộc sống hôn nhân với một người đàn ông U40, tự nhủ rằng chỉ cần yêu thương nhau, mọi khác biệt rồi sẽ được dung hòa. Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác xa những gì tôi từng tưởng tượng.

Khoảng cách thế hệ giữa tôi và chồng đã đủ để tạo ra nhiều khác biệt, nhưng điều khiến tôi thực sự áp lực lại đến từ bố chồng – một người nghiêm khắc, cổ hủ, cả ngày chỉ quanh quẩn trong nhà vì đã về hưu. Khi tôi mang thai, sức khỏe yếu nên phải nghỉ việc để dưỡng thai nhưng trong mắt ông tôi chẳng khác nào một kẻ ăn bám. Ông không chấp nhận việc tôi thuê người giúp việc theo giờ, cho rằng một nàng dâu chỉ ở nhà mà cũng không thể tự lo chuyện cơm nước, dọn dẹp là điều đáng xấu hổ. 

Bụng bầu ngày càng lớn, tôi vẫn cố gắng làm việc nhà, tranh thủ bán hàng online để kiếm thêm thu nhập, mong có thể tự chủ tài chính phần nào. Nhưng với bố chồng, đó chẳng khác gì một cách lười biếng tinh vi, là trốn việc. Khi chồng đi công tác, ông liên tục gõ cửa phòng tôi để sai vặt, thậm chí có lần còn xông thẳng vào phòng, chì chiết tôi là kẻ vô dụng, ăn bám con trai ông.

Cô cứ ngồi lì trong phòng thế à? Có mỗi bữa cơm mà cũng không biết đường dọn dẹp! Cả ngày chẳng làm gì lại còn thuê giúp việc, đúng là vô tích sự! Giọng ông đầy bực bội.

Tôi cắn chặt môi, cố nhẫn nhịn nhưng nước mắt cứ thế trào ra.

Con có nghỉ ngơi cũng là vì đang mang thai không phải con lười làm. Con cũng bán hàng online kiếm tiền, không ăn bám đâu bố!

Bố chồng hừ lạnh, chỉ tay về phía góc phòng chất đầy hàng hóa:

Kiếm tiền á? Cái đống quần áo linh tinh đó mà cũng gọi là kiếm tiền? Tiền trong nhà này đều là của con trai tôi! Cô bám lấy nó, rồi lại bòn rút gửi về nhà mẹ đẻ chứ gì!

Tôi sững sờ. Những lời nói của ông như nhát dao cứa vào lòng tôi.

Bố nói vậy là không công bằng! Con chưa từng xin tiền chồng để gửi về nhà mẹ đẻ, hơn nữa con cũng có đóng góp vào gia đình này. Sao bố cứ luôn coi con như kẻ ăn nhờ ở đậu vậy?

Bố chồng đập mạnh tay vào cửa, giọng ông đầy khó chịu:

Cô không cãi lại tôi thì chắc chết à? Tôi nói rồi, đàn bà lấy chồng thì phải phục vụ chồng con, chứ không phải nằm dài hưởng thụ! Ngày xưa mẹ chồng cô đẻ ba đứa vẫn đi gánh nước, giặt đồ, chứ đâu có như cô! Tí tí lại mệt, tí tí lại phải đi khám, yếu ớt cho ai xem?

Mệt mỏi, tủi thân, tôi ngồi bệt xuống sàn, ôm lấy bụng bầu và khóc nức nở. Sự bất công này, tôi có thể nhẫn nhịn đến bao giờ đây? Tôi không dám than vãn với chồng, không muốn anh khó xử giữa cha và vợ. Nhưng có lẽ, qua camera trong nhà anh đã thấy tất cả.

Anh bỏ dở chuyến công tác, tức tốc trở về nhà ngay trong đêm. Lần đầu tiên anh mạnh dạn đề nghị ra ở riêng. Bố chồng phản đối kịch liệt, thậm chí còn tuyên bố từ mặt con trai nhưng chồng tôi vẫn kiên quyết đưa tôi đi sau khi tôi sinh nở.

Nhưng rồi, đúng lúc ấy, ông không may bị ngã, phải nằm một chỗ để hồi phục. Việc dọn ra riêng bị hoãn lại. Có chồng ở nhà, bố chồng không còn nặng lời với tôi như trước, nhưng khi anh đi vắng, tôi vẫn phải chịu đựng ánh mắt khó chịu, những câu nói mỉa mai đầy cay nghiệt.

Những ngày cuối thai kỳ trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Không chỉ là áp lực về sức khỏe mà còn là áp lực tinh thần đè nặng lên tôi. Tôi tự hỏi, có phải mình đã sai khi kết hôn quá sớm? Có phải tôi đã sai khi bước chân vào một gia đình mà mình chưa kịp hiểu hết? Tôi đã cố gắng nhẫn nhịn, đã cố gắng làm tròn bổn phận của một nàng dâu, nhưng dường như mọi nỗ lực đều vô nghĩa trước sự hà khắc của bố chồng.

Cuối cùng, tôi quyết định về nhà mẹ đẻ để dưỡng thai. Chồng ban đầu phản đối, nhưng sau một đêm suy nghĩ, anh đồng ý. Đó là lần đầu tiên, tôi dám nói ra hết những ấm ức trong lòng suốt hơn hai năm làm dâu. Tôi không muốn tiếp tục sống trong căn nhà ấy, không muốn tiếp tục chịu đựng những lời chỉ trích vô lý. Tôi cần được nghỉ ngơi, cần có không gian riêng để chuẩn bị cho hành trình làm mẹ phía trước.

Hai tháng sau khi rời đi, lần đầu tiên bố chồng chủ động gọi điện mời tôi về ăn cơm. Tôi từ chối, lấy lý do sắp sinh nên đi lại khó khăn. Ông im lặng, không ép buộc nữa. Nhưng sau đó ông gọi điện thường xuyên hơn, hỏi thăm sức khỏe của tôi và gia đình. Những cuộc điện thoại tuy không dài nhưng đủ để tôi nhận ra sự thay đổi trong ông. Dường như, khi tôi không còn ở trong nhà ông mới dần nhận ra sự tồn tại của tôi không phải là một điều hiển nhiên để trách móc, để đòi hỏi.

Bố chồng tôi không phải người xấu, chỉ là quá nghiêm khắc và chưa quen với việc con trai mình đã có một gia đình riêng. Còn tôi thì thiếu kinh nghiệm sống, chưa đủ va vấp để hiểu hết những suy nghĩ của ông. Tôi không còn giận dỗi như lúc xách đồ ra khỏi nhà chồng nữa nhưng có lẽ, tôi vẫn sẽ ở lại nhà mẹ đẻ đến khi mẹ tròn con vuông vì tôi cần có mẹ ở bên cạnh lúc này.

Những sóng gió khi làm dâu, tôi đã phần nào vượt qua. Nhưng điều khiến tôi hạnh phúc nhất là chồng luôn thấu hiểu và đứng về phía tôi. Hôn nhân không chỉ cần tình yêu mà còn cần sự đồng hành, sẻ chia và cùng nhau vượt qua những thử thách. Tôi hiểu rằng đôi khi khoảng cách cũng là cách để những người trong một gia đình học cách trân trọng nhau hơn.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/mo-dien-thoai-len-kiem-tra-camera-thi-thay-bo-xong-xoc-vao-phong-vo-toi-chay-ve-nha-ngay-lap-tuc-thi-dung-hinh-voi-canh-tuong-truoc-mat-d269664.html