Mẹ vợ vừa qua đời được ba ngày, vợ tôi cũng ra đi: Cô ấy mắc K nhưng chưa ở giai đoạn nặng

Vợ chồng tôi đã gắn bó hơn hai mươi năm, cùng nhau xây dựng một gia đình tràn ngập những kỷ niệm đẹp. Cô ấy là một người phụ nữ tuyệt vời, luôn chu toàn mọi thứ và hy sinh rất nhiều vì chồng con. Nhưng có lẽ chính sự hy sinh ấy đã khiến cô ấy rời xa chúng tôi mãi mãi, trong một hoàn cảnh mà đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể chấp nhận được.

Một năm trước, vợ tôi bắt đầu xuất hiện những cơn ho kéo dài. Ban đầu, chỉ là những cơn ho nhẹ nên cô không để tâm. Tôi nhiều lần khuyên cô đi khám, nhưng lúc nào cô cũng gạt đi, viện cớ bận công việc, bận chăm sóc con cái.

Chỉ đến khi những cơn ho trở nên trầm trọng hơn, vợ tôi ngày càng mệt mỏi và sụt cân nhanh chóng, tôi mới kiên quyết đưa cô đến bệnh viện. Kết quả khiến tôi bàng hoàng: vợ tôi bị ung thư phổi giai đoạn hai.

Dù vậy, bác sĩ vẫn cho rằng bệnh có thể kiểm soát nếu điều trị đúng phác đồ. Nếu được chăm sóc tốt, cô ấy có thể sống thêm 7-10 năm nữa. Tôi nghe mà vừa lo lắng, vừa có chút hy vọng – hy vọng rằng chúng tôi vẫn còn thời gian để cùng nhau chiến đấu, cùng nhau vượt qua thử thách này.

Ảnh minh họa.

Nhưng vợ tôi lại không nghĩ vậy. Cô lo lắng cho gia đình nhiều hơn bản thân, sợ rằng mình sẽ trở thành gánh nặng cho tôi và các con. Cô âm thầm sắp xếp mọi thứ trong nhà, viết sẵn những lời dặn dò và thậm chí còn để lại danh sách các món ăn tôi có thể nấu cho hai con.

Rồi một biến cố lớn xảy đến – mẹ vợ tôi đột ngột qua đời vì tuổi già và bệnh tật. Đó là cú sốc lớn đối với vợ tôi. Dù sức khỏe đã suy yếu, cô vẫn kiên quyết về quê dự tang mẹ. Tôi hết lời khuyên ngăn, bác sĩ cũng cảnh báo cô không nên di chuyển hay xúc động mạnh, nhưng cô chỉ nói: “Đó là mẹ em, em không thể không về.”

Những ngày tang lễ, tôi thấy vợ cố gắng lo liệu mọi thứ, từ tiếp khách đến chuẩn bị hậu sự, dù gương mặt xanh xao, hơi thở ngày càng nặng nhọc. Tôi lo lắng vô cùng, nhưng cô luôn gạt đi, chỉ bảo rằng: “Em ổn, chỉ cần lo xong tang mẹ, em sẽ nghỉ.”

Thế nhưng, khi mọi việc kết thúc, vợ tôi hoàn toàn kiệt sức. Vừa về đến nhà, cô đổ gục xuống giường, không ăn uống được gì. Tôi hoảng hốt đưa cô đến bệnh viện, nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Bác sĩ thông báo bệnh tình của cô đã chuyển biến xấu nghiêm trọng sau những ngày kiệt quệ vừa qua. Chỉ trong ba ngày, từ một người vẫn còn khả năng sống thêm nhiều năm, cô ấy đã không thể qua khỏi. Tôi chết lặng, không tin vào sự thật rằng cô đã rời xa chúng tôi mãi mãi.

Trong giây phút cuối cùng, tôi nắm chặt tay vợ, nước mắt không ngừng rơi. Cô cố gắng nói gì đó nhưng không thành lời, ánh mắt đầy yêu thương và lo lắng. Tôi thì thầm bên tai cô: “Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc các con, sẽ sống tốt vì chúng ta.” Và rồi, cô khép mắt, rời xa tôi mãi mãi.

Nỗi đau này không thể diễn tả bằng lời. Vợ tôi ra đi khi tôi vẫn còn hy vọng rằng chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua. Ngôi nhà bỗng chốc trống trải, lạnh lẽo đến mức tôi không dám về một mình vào buổi tối. Hai con tôi, dù cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi biết chúng cũng đau buồn không kém. Con trai lớn đang học đại học, cố gắng làm chỗ dựa cho em gái. Con gái út mới lớp 9, nhưng đã phải chịu mất mát quá lớn.

Sau tất cả, tôi nhận ra một điều quan trọng: sức khỏe là thứ quý giá nhất. Vợ tôi đã luôn hy sinh cho gia đình mà quên đi bản thân mình. Nếu cô chịu nghỉ ngơi, chịu lắng nghe cơ thể, có lẽ cô vẫn còn ở đây, vẫn còn bên tôi và các con.

Tôi muốn nhắn nhủ đến tất cả mọi người, đặc biệt là những ai đang ở tuổi trung niên: hãy trân trọng sức khỏe của chính mình. Đừng để áp lực cuộc sống cuốn đi mà quên mất bản thân. Cuộc đời vô thường, không ai biết trước điều gì. Hãy dành thời gian chăm sóc mình, yêu thương bản thân và trân trọng từng khoảnh khắc bên những người thân yêu.

Giờ đây, tôi chỉ còn lại những ký ức về vợ để làm động lực sống tiếp. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành trách nhiệm với các con, sống tốt để cô ấy có thể yên lòng. Nhưng nỗi đau mất đi người bạn đời, người đã cùng mình đồng hành suốt bao năm tháng, sẽ mãi mãi là vết thương không bao giờ lành.

Có phải người bị UT nên kiêng đi đám ma?

Việc khuyên người mắc UT tránh tham dự đám tang bắt nguồn từ quan niệm rằng không khí u buồn tại tang lễ có thể tác động tiêu cực đến tâm lý của họ. Những bệnh nhân này vốn đã chịu nhiều áp lực, lo âu, nên sự mất mát và đau thương có thể làm tinh thần suy sụp, ảnh hưởng không tốt đến quá trình điều trị.

Từ góc độ y học, chưa có bằng chứng nào cho thấy việc tham dự tang lễ làm bệnh UT tiến triển xấu hơn. Một số trường hợp bệnh trở nặng sau khi đi viếng có thể do UT tiềm ẩn phát triển trở lại, chứ không phải do tác động trực tiếp từ đám tang. Đây là diễn biến tự nhiên của bệnh, không phải hệ quả của việc tham gia lễ tang như nhiều người vẫn lầm tưởng.

Tuy nhiên, trên thực tế, người mắc UT và những bệnh nhân nặng khác có thể chịu ảnh hưởng từ môi trường đông người như đám ma. Do hệ miễn dịch suy yếu, họ dễ bị lây nhiễm các bệnh truyền nhiễm, chẳng hạn như cúm, khiến sức khỏe suy giảm nhanh chóng.

Vậy người bệnh UT có nên kiêng đi đám tang hay không? Điều này phụ thuộc vào nhiều yếu tố, bao gồm tình trạng sức khỏe, giai đoạn điều trị, trạng thái tâm lý và mức độ quan trọng của mối quan hệ với người đã khuất.

Để bảo vệ sức khỏe khi tham dự tang lễ, người có sức đề kháng kém nên mặc đủ ấm khi trời lạnh, mang theo nước ấm để giữ nhiệt cho cơ thể, và có thể xông hơi bằng thảo dược như sả, lá bưởi, tía tô, lá nhãn… sau khi về nhà. Bên cạnh đó có thể mang theo lá na, lá trầu không bên người khi đi đám ma. Vào mùa nóng, cần chú ý đeo khẩu trang, rửa tay sát khuẩn và thay quần áo ngay khi về nhà để tránh nguy cơ nhiễm khuẩn.

Về mặt tinh thần, hãy cố gắng giữ tâm lý ổn định, tập trung vào việc chia buồn và tưởng niệm người đã khuất thay vì để cảm xúc tiêu cực chi phối quá mức. Tương tác với những người xung quanh cũng giúp tạo cảm giác ấm cúng, an ủi trong không gian tang lễ.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/me-vo-vua-qua-doi-duoc-ba-ngay-vo-toi-cung-ra-di-co-ay-mac-k-nhung-chua-o-giai-doan-nang-d267407.html