Ly dị 2 năm nhưng chồng cũ vẫn ngăn cản tôi có bạn trai
02:10 14/10/24
Chồng cũ nói vẫn còn yêu tôi và muốn quay lại dù tôi không còn tình cảm
Mục lục
Tôi và chồng ly dị được 2 năm vì chồng tôi ngoại tình. Chúng tôi đã có hơn 10 năm chung sống, có với nhau hai đứa con nhưng anh ta nhiều lần lừa dối mà tôi không hề hay biết vì quá tin tưởng chồng.Chỉ đến khi cô bồ của chồng gọi điện thách thức, đòi tôi phải chia tay thì tôi mới biết bị chồng phản bội.
Cũng phải dùng dằng hơn một năm chúng tôi mới giải quyết xong thủ tục ly hôn vì chồng van xin không được lại quay ra gây khó dễ không ký vào đơn ly hôn. Hai năm sau ly hôn, cũng có một vài người muốn tìm hiểu và tiến đến quan hệ xa hơn với tôi nhưng luôn bị chồng cũ gây khó dễ.
Anh ta tìm cách gặp bạn trai của tôi để gây sự. Tôi đã gọi điện gặp chồng cũ để nói chuyện nhưng anh ta lại tránh mặt. Anh ta nói dù ly hôn nhưng vẫn muốn quay lại, muốn làm lại nên sẽ ngăn cản bất cứ ai có ý định với tôi.Tôi không còn tình cảm với chồng và không bao giờ xác định chuyện quay lại nhưng lại chưa biết làm thế nào để anh ta không can dự vào cuộc sống của mình.
Anh ta chưa làm gì đến mức tôi phải nhờ sự can thiệp của pháp luật, nhưng cứ anh ta quấy nhiễu những người quen tôi như hiện nay thì cũng rất mệt mỏi.Các con tôi không biết lý do chúng tôi ly hôn nên vẫn muốn bố mẹ quay lại với nhau và không muốn tôi có thêm mối quan hệ mới.
Tôi thì không muốn làm xấu hình ảnh của người bố trong mắt các con nên không có ý định nói ra sự thật.Nhưng cứ để như thế này tôi rất mệt mỏi vì không chỉ người chồng cũ quấy nhiễu mà lại còn không có sự ủng hộ của các con khi tôi muốn có thêm mối quan hệ nghiêm túc.
Tôi quen Hạ trong một chuyến thiện nguyện xa thành phố. Cô gái nhỏ nhắn, hay cười, đôi mắt lúc nào cũng ánh lên sức sống mãnh liệt. Chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết, như hai mảnh ghép tìm thấy nhau giữa dòng đời tấp nập.
Chỉ còn 10 ngày nữa là ngày cưới, tôi chuyển về nhà chồng tương lai để chuẩn bị cho lễ cưới. Mọi thứ dường như đã sẵn sàng, chỉ còn chờ đợi khoảnh khắc quan trọng trong lễ đường. Thế nhưng, không ai ngờ rằng, vào lúc này, tai họa lại ập đến — bố chồng tôi, ông Quân, bị t:ai n:ạn giao thông nghiêm trọng và phải nhập viện trong tình trạng nguy kịch.
Năm 1968, giữa lúc chiến tranh ác liệt, có một đứa bé bị bỏ lại trước cổng trại trẻ mồ côi ở miền Trung.
Chẳng ai biết bố mẹ nó là ai, chỉ biết đứa bé vừa đỏ hỏn, vừa quấn trong chiếc khăn cũ rách, trên cánh tay trái nổi rõ một vết bớt đen hình giọt nước.
Ở một vùng quê yên bình, bà Hoa, một người mẹ 70 tuổi, sống cùng con trai là Minh và con dâu là Lan. Bà Hoa dù tuổi cao nhưng vẫn minh mẫn, khỏe mạnh, chỉ là cuộc sống giản dị, quanh quẩn với vườn rau và mấy con gà sau nhà. Gia đình Minh và Lan thì bận rộn với công việc ở chợ, nên ít khi để ý đến những nhu cầu nhỏ nhặt của bà.
Tôi im lặng, không cãi vã, không khóc lóc. Nhưng tôi không quên. Tôi bắt đầu chuẩn bị một kế hoạch — không phải để trả thù, mà để cho bà thấy lòng chân thành vẫn còn giá trị.