Mẹ tôi hiền lành lắm, trước bà ngoại có nghề bán bánh cuốn gia truyền nên mẹ cũng theo nghề đó. Cả nhà tôi gần như là trông chờ vào những đồng tiền từ hàng bánh cuốn của mẹ.
Bố tôi làm công chức lương được bao nhiêu ông đãi bạn bè hết. Tính ông cực kì khó chịu, đi làm về là bắt vợ con phục vụ từ chén nước đến cái tăm. Sáng nào ông dậy cũng phải có sẵn ấm nước trà nóng ở trên bàn rồi. Mẹ bán hàng ăn sáng bận là vậy mà vẫn phải đổi món cho bố, không có chuyện sáng nào cũng bưng đĩa bánh cuốn vào thì ông mắng cho sấp mặt.
Sống với nhau từng ấy năm nên mẹ tôi hiểu tính bố, từ cái áo, cái quần, đến đôi giày bố đi làm lúc nào cũng chỉ chu, là lượt.
Mẹ chăm sóc bố đến từng chân tơ kẽ tóc, mỗi lần ông chỉ cần cảm cúm thôi là bà cuống lên đi tìm thuốc còn rót cả cốc nước để sẵn đấy. Có lúc tôi thấy ông chẳng cầm lên mà gọi mẹ:
“Nước với thuốc của tôi đâu”.
Mẹ đang đun nồi cháo dưới bếp vẫn phải tất tả chạy đưa thuốc đưa nước cho bố. Có lần ông bị đau ruột thừa phải vào viện mổ, mẹ túc trực chăm sóc, nâng đỡ từng tí một.
Ảnh minh họa: Nguồn Pantip.com
Hôm bố về nhà vẫn chưa được ăn cơm chỉ húp nước cháo suông thôi nhưng ông ném cả cái bát xuống nền:
“Cháo gì mà nhạt nhẽo, ít cũng phải hầm con chim bồ câu vào chứ”.
Mẹ lại lúi húi dọn dẹp, chiều bà tìm mua bằng được con chim câu về lọc thịt, băm nhỏ rồi nấu cháo cho bố. Nhiều khi tôi thấy mẹ chăm chồng còn chu đáo hơn là chăm con cái vậy.
Chị em tôi lớn lên cũng giúp đỡ mẹ những việc lặt vặt như nấu cơm, rửa bát. Nhưng mẹ đâu có được nhàn nhã hơn vì bố lúc nào cũng yêu sách hết chuyện này đến chuyện khác, chẳng bao giờ để bà được yên.
Trước kia hiếm khi thấy mẹ ốm lắm, thỉnh thoảng kêu đau đầu lại tự mua thuốc uống chứ chưa bao giờ bố hỏi thăm mẹ được 1 câu tử tế.
Từ lúc hai chị em tôi đi lấy chồng, bố nghỉ hưu nên càng khó tính hơn chỉ biết đòi hỏi cho bản thân mà không nghĩ cho vợ con. Vừa rồi mẹ bị tai biến phải nằm viện điều trị cả tháng trời. Thời gian đó không ai ở nhà cơm nước khiến ông cáu loạn lên.
Mẹ đi chữa bệnh mà bố không hề vào thăm 1 lần lấy lý do đi lại xa xôi. Hôm tôi sang lấy thêm ít quần áo cho mẹ, bố chẳng hỏi được 1 câu nào tử tế mà cằn nhằn:
“Tự nhiên thì lăn ra ốm, nhà như cái nhà hoang”.
Nếu không phải bố mình chắc tôi cho một trận rồi. Nghĩ mà thương mẹ, cả đời hi sinh vì chồng con cuối cùng đổi lại được gì? Chồng ốm thì tất tả ngược xuôi lo thuốc men, cơm bưng nước rót, thế mà lúc bà nằm liệt đó chẳng thấy bóng dáng ông đâu.
Sao phụ nữ vất vả vì chồng vì con mà đàn ông lại thờ ơ vô tâm đến vậy nhỉ? Như bố tôi chẳng hạn, ông quen thói được chăm sóc tận răng, coi đó là nghĩa vụ của vợ và mình chỉ tận hưởng. Còn lúc vợ con ốm đau bệnh tật thì thân ai người ấy lo.
Ảnh minh họa: Nguồn tvmag.drama
Tổng hợp : Webtretho
https://www.webtretho.com/f/tam-su-cua-vo/luc-bo-toi-om-me-mua-tung-vien-thuoc-khi-ba-liet-giuong-khong-thay-bong-dang-ong-dau
- Nấu móng giò mong vợ lợi sữa nhưng nhìn vào tưởng chồng đang thách thức “Đố cô gặm được đấy”
- Hí hửng định nhận 3 tỷ từ chú ruột nhưng vợ lại nhất quyết từ chối. Rồi cô ấy chỉ vào 1 thứ ở góc nhà khiến tôi sững sờ hiểu ra lý do
- Mẹ chồng muốn về quê sau 7 năm chăm cháu, con dâu nói “Đợi thêm 7 ngày”, lý do phía sau khiến bà òa khóc
Cùng chủ đề
Cô gái bán vé số đi rút toàn bộ 220 triệu tiền tiết kiệm, nhân viên vừa nhìn đã gọi cảnh sát đến ngay lập tức nhưng nào ngờ 5 phút sau
Cô gái tên Thảo, dáng người nhỏ thó, khuôn mặt rám nắng quen thuộc quanh khu vực bến xe và các quán ăn. Người ta chỉ biết cô qua chiếc túi vải đựng vé số và nụ cười nhẹ dù cuộc đời quá nhiều gió bụi.
6 người em về quê đòi anh cả chia đều mảnh đất thừa kế 60 tỷ, ai ngờ tất cả đều ra về tay trắng….
Chiều đầu hè, trời miền Tây oi bức. Căn nhà ngói ba gian của cụ Tư – người giàu có nhất vùng Trà Vinh – vẫn đứng sừng sững giữa mảnh vườn đầy nhãn, chôm chôm và sầu riêng.
Nghe mẹ kể bị chị dâu hắt hủi, tôi vội đưa bà về ở cùng. Ai ngờ sau đó tôi mới nhận ra sự thật đầy uất ức đang bị giấu kín
Hôm ấy trời đổ mưa lất phất, tôi vừa bế con vừa nấu cơm thì điện thoại reo. Là mẹ gọi. Giọng bà nhỏ, nghèn nghẹn: “Con ơi, mẹ lên ở với con được không? Ở dưới này… mẹ thấy mình không còn chỗ đứng nữa.”
Cụ ông 70 tuổi bị con dâu đuổi ra khỏi nhà, 2 tuần sau cụ trở về trên chiếc siêu xe khiến cả họ ch:oáng v:áng
Tại một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô Hà Nội, cụ Tâm, một ông lão 70 tuổi, sống cùng con trai và con dâu trong căn nhà tổ truyền. Cụ Tâm là người hiền lành, sống giản dị, ngày ngày chăm vườn, nuôi gà, ít khi kể về quá khứ của mình. Nhưng con dâu cụ, cô Lan, lại không ưa cha chồng. Với cô, cụ Tâm chỉ là một ông già quê mùa, “vô dụng”, không giúp gì được cho gia đình.
Chồng b:ỏ đi theo cô gái khác, người phụ nữ làng chài ở vậy nuôi 3 con trai ăn học…
Ở một làng chài nhỏ ven biển Quảng Ngãi, nơi sóng vỗ rì rào và mùi muối mặn thấm đẫm không khí, chị Thắm từng là người phụ nữ hạnh phúc.
Cô bé bán vé vội vàng số dúi mẩu giấy lạ vào tay đại gia, ba ngày sau cả dòng họ giàu có kéo đến tìm gặp
My không bao giờ quên mẩu giấy năm xưa. Nó không chỉ cứu sống gia đình cô, mà còn đánh thức lòng nhân trong một người đàn ông từng quá bận rộn để nhìn thấy những điều nhỏ bé nhưng đầy sức mạnh.