Mẹ tôi hiền lành lắm, trước bà ngoại có nghề bán bánh cuốn gia truyền nên mẹ cũng theo nghề đó. Cả nhà tôi gần như là trông chờ vào những đồng tiền từ hàng bánh cuốn của mẹ.
Bố tôi làm công chức lương được bao nhiêu ông đãi bạn bè hết. Tính ông cực kì khó chịu, đi làm về là bắt vợ con phục vụ từ chén nước đến cái tăm. Sáng nào ông dậy cũng phải có sẵn ấm nước trà nóng ở trên bàn rồi. Mẹ bán hàng ăn sáng bận là vậy mà vẫn phải đổi món cho bố, không có chuyện sáng nào cũng bưng đĩa bánh cuốn vào thì ông mắng cho sấp mặt.
Sống với nhau từng ấy năm nên mẹ tôi hiểu tính bố, từ cái áo, cái quần, đến đôi giày bố đi làm lúc nào cũng chỉ chu, là lượt.
Mẹ chăm sóc bố đến từng chân tơ kẽ tóc, mỗi lần ông chỉ cần cảm cúm thôi là bà cuống lên đi tìm thuốc còn rót cả cốc nước để sẵn đấy. Có lúc tôi thấy ông chẳng cầm lên mà gọi mẹ:
“Nước với thuốc của tôi đâu”.
Mẹ đang đun nồi cháo dưới bếp vẫn phải tất tả chạy đưa thuốc đưa nước cho bố. Có lần ông bị đau ruột thừa phải vào viện mổ, mẹ túc trực chăm sóc, nâng đỡ từng tí một.
Ảnh minh họa: Nguồn Pantip.com
Hôm bố về nhà vẫn chưa được ăn cơm chỉ húp nước cháo suông thôi nhưng ông ném cả cái bát xuống nền:
“Cháo gì mà nhạt nhẽo, ít cũng phải hầm con chim bồ câu vào chứ”.
Mẹ lại lúi húi dọn dẹp, chiều bà tìm mua bằng được con chim câu về lọc thịt, băm nhỏ rồi nấu cháo cho bố. Nhiều khi tôi thấy mẹ chăm chồng còn chu đáo hơn là chăm con cái vậy.
Chị em tôi lớn lên cũng giúp đỡ mẹ những việc lặt vặt như nấu cơm, rửa bát. Nhưng mẹ đâu có được nhàn nhã hơn vì bố lúc nào cũng yêu sách hết chuyện này đến chuyện khác, chẳng bao giờ để bà được yên.
Trước kia hiếm khi thấy mẹ ốm lắm, thỉnh thoảng kêu đau đầu lại tự mua thuốc uống chứ chưa bao giờ bố hỏi thăm mẹ được 1 câu tử tế.
Từ lúc hai chị em tôi đi lấy chồng, bố nghỉ hưu nên càng khó tính hơn chỉ biết đòi hỏi cho bản thân mà không nghĩ cho vợ con. Vừa rồi mẹ bị tai biến phải nằm viện điều trị cả tháng trời. Thời gian đó không ai ở nhà cơm nước khiến ông cáu loạn lên.
Mẹ đi chữa bệnh mà bố không hề vào thăm 1 lần lấy lý do đi lại xa xôi. Hôm tôi sang lấy thêm ít quần áo cho mẹ, bố chẳng hỏi được 1 câu nào tử tế mà cằn nhằn:
“Tự nhiên thì lăn ra ốm, nhà như cái nhà hoang”.
Nếu không phải bố mình chắc tôi cho một trận rồi. Nghĩ mà thương mẹ, cả đời hi sinh vì chồng con cuối cùng đổi lại được gì? Chồng ốm thì tất tả ngược xuôi lo thuốc men, cơm bưng nước rót, thế mà lúc bà nằm liệt đó chẳng thấy bóng dáng ông đâu.
Sao phụ nữ vất vả vì chồng vì con mà đàn ông lại thờ ơ vô tâm đến vậy nhỉ? Như bố tôi chẳng hạn, ông quen thói được chăm sóc tận răng, coi đó là nghĩa vụ của vợ và mình chỉ tận hưởng. Còn lúc vợ con ốm đau bệnh tật thì thân ai người ấy lo.
Ảnh minh họa: Nguồn tvmag.drama
Tổng hợp : Webtretho
https://www.webtretho.com/f/tam-su-cua-vo/luc-bo-toi-om-me-mua-tung-vien-thuoc-khi-ba-liet-giuong-khong-thay-bong-dang-ong-dau
Cùng chủ đề
Tỷ phú mời vợ cũ đi đám cưới, không ngờ cô dắt theo 2 đứa trẻ giống anh như đúc khiến ai nấy s:ững s:ờ
Ngày hôm ấy, bữa tiệc cưới của tỷ phú Lâm Minh – một doanh nhân nổi tiếng trong giới đầu tư – diễn ra long trọng tại một khu resort sang trọng ven biển. Cô dâu là một người mẫu trẻ tuổi đang nổi đình nổi đám. Truyền thông chen nhau đưa tin, khách mời toàn những nhân vật quyền lực. Ai nấy đều nghĩ đám cưới này là một cái kết đẹp cho người đàn ông giàu có nhất thành phố.
Thiếu gia nhà giàu gi:ả v:ờ t:án t:ỉnh để tr:êu ch:ọc cô gái nông thôn, ai ngờ 3 tháng sau anh ta nhận k:ết đắng
Thịnh là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn bất động sản. Từ nhỏ sống trong nhung lụa, quen được chiều chuộng, Thịnh lớn lên với sự kiê:u ng:ạo. Đẹp trai, nhà giàu, có học, nhưng cái anh thiếu là sự tử tế – nhất là với người mà anh cho là “không cùng đẳng cấp”.
Ham lấy chồng đại gia, ngày cưới tôi đeo vàng kín cổ, ai ngờ trong đêm tân hôn…
Một ngày nọ, một người quen giới thiệu cho cô một mối mai rất “ngon ăn”: một Việt kiều hiện đang sống ở châu Âu, từng ly hôn nhưng vô cùng thành đạt, đang điều hành hai công ty lớn...
Về quê nghỉ hè, chàng sinh viên dũng cảm nh:ảy xuống sông cứ:u sống đứa trẻ bị đu:ối nư:ớc, hôm sau xe sang đỗ kín cửa nhà cậu
Nghỉ hè năm thứ ba đại học, Nam bắt xe về quê. Làng nhỏ ven sông, yên bình, nắng vàng trải trên lối mòn dẫn ra bến nước cũ.
Bé gái ăn xin tới cổng rạp cưới xin bánh bị cô dâu m:ắng t:é t:át, nhưng vừa quay đi thì…
Trưa hè, giữa sân nhà trai, rạp cưới dát trắng – vàng rực rỡ, tiếng nhạc vọng vang.
Tôi là vợ sếp – nhưng không ai trong công ty biết…
Buổi tối, tôi về nhà. Hoàng - cũng chính là chồng tôi đã ngồi sẵn ở bàn ăn. Ánh mắt anh ta lướt qua tay tôi, dừng lại ở ngón áp út trống trơn. “Nhẫn đâu?” anh ta hỏi, giọng sắc lạnh.