Lặn lội 500km về quê chị giúp việc chơi, vừa đến nơi nhìn thấy nơi ở của chị chồng tôi quyết định…

Nghe tin chị giúp việc quê xa, chồng tôi nằng nặc đòi cả nhà phải lặn lội về tận nơi “thăm hỏi” cho bằng được. Đường xa gần 500km, tôi vừa mệt vừa ngán, nhưng nghĩ bụng chắc chị cũng khổ, vất vả lắm mới phải đi làm thuê.

Vừa đến nơi, tôi choáng váng. Trước mắt tôi không phải mái nhà xiêu vẹo hay gian bếp ọp ẹp… mà là một căn nhà khang trang, rộng rãi gấp mấy lần nhà tôi đang ở thành phố. Sân lát gạch đỏ, cổng sắt kiên cố, phòng khách đầy đồ gỗ sang trọng.

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì chồng tôi đã cười hớn hở, tuyên bố trước mặt họ hàng bên chị giúp việc:

– “Em cứ lo lắng làm gì. Anh quyết định tài trợ cho chị 700 triệu xây thêm nhà mới. Người trong nhà cả mà.”

Tôi sững sờ, mặt nóng bừng. Nhà mình còn chưa trả hết nợ, chưa xây nổi cái mái che cho tử tế, mà anh lại rút ví hào phóng cho… chị giúp việc?

Trong lòng dấy lên nỗi nghi ngờ, tôi lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của chị. Chỉ muốn tìm xem có manh mối gì.

Và rồi, cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi chết đứng:

Trên đầu giường, ngay ngắn đặt một khung ảnh gia đình. Người đàn ông trong ảnh… không ai khác chính là chồng tôi, tay ôm đứa bé trai chừng 5 tuổi, khuôn mặt giống anh như đúc.

Bên cạnh, trong ngăn tủ, còn có xấp giấy tờ khai sinh, ghi rõ tên cha ruột trùng khớp với chồng tôi.

Tôi run bắn, hai tai ù đi, toàn thân như rơi xuống vực. Hóa ra… chị giúp việc không phải “người ngoài”, mà chính là vợ lẽ anh giấu kín bao năm nay.

700 triệu kia không phải là “giúp đỡ”, mà là khoản chuộc lỗi, khoản đầu tư cho căn nhà thứ hai – nơi anh ta đã lén lút dựng nên một gia đình khác.

Tôi cắn chặt môi, máu dồn lên não, chỉ muốn lao ra trước mặt họ hàng mà gào lên sự thật. Nhưng rồi tôi nuốt nghẹn, lòng lạnh toát…

Trong đầu chỉ còn vang lên một câu:

“Thì ra, người làm thuê trong nhà mình… lại chính là bà chủ thực sự ở nơi này.”

Tôi quay bước ra ngoài, nắng chiều loang lổ trên sân gạch đỏ, từng nhịp tim nặng trĩu như muốn vỡ tung. Trong ngực tôi, cơn tức giận, nỗi đau, và cả sự nhục nhã dồn ép đến nghẹt thở.

Nhưng rồi, giữa đám người cười nói xôn xao, giữa tiếng chồng tôi hả hê khoe khoang, tôi bỗng thấy mình đứng lạc lõng, như một kẻ ngoài cuộc. Bấy lâu nay, tôi gồng mình làm lụng, tiết kiệm từng đồng để trả nợ, nuôi con, giữ mái ấm… còn anh thì âm thầm vun vén cho một mái nhà khác.

Nước mắt rơi xuống nóng hổi, nhưng lòng tôi dần lạnh lẽo. Tôi biết, hôm nay không phải lúc để la hét hay tố cáo. Bởi sự thật, sớm muộn gì cũng phơi bày. Và khi đó, người đau khổ không chỉ là tôi, mà còn cả những đứa trẻ vô tội.

Tôi hít một hơi thật sâu, nén lại từng nhịp run rẩy. Tôi hiểu: nếu tiếp tục cam chịu, tôi sẽ mãi chỉ là “cái bóng” trong cuộc đời anh. Còn nếu đủ can đảm bước đi, tôi mới có thể tìm lại sự tự trọng của mình.

Chiều hôm ấy, khi rời khỏi căn nhà khang trang kia, tôi lặng lẽ nắm tay con, ngẩng đầu nhìn về phía con đường bụi mờ. Trái tim tôi đã rách nát, nhưng đôi chân vẫn sẽ đưa mẹ con tôi đi về phía trước.

Bởi tôi tin, phía cuối con đường ấy, chắc chắn sẽ có một mái nhà thật sự thuộc về mình.

Kể từ ngày đó, tôi quyết định im lặng rời đi, không oán trách, không ồn ào. Tôi đưa con về thành phố, bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng. Ban ngày tôi làm kế toán cho một công ty nhỏ, tối về nhận thêm việc bán hàng online, rồi dần dần tích góp vốn liếng.

Có lúc mệt đến kiệt sức, nước mắt rơi xuống bàn phím, nhưng nghĩ đến con, tôi lại đứng lên. Tôi tự nhủ: “Nếu không có ai che chở, thì chính mình phải trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho con.”

Năm năm sau, từ một quầy hàng nhỏ, tôi mở được cửa tiệm, rồi phát triển thành chuỗi cửa hàng kinh doanh ổn định. Tôi không còn là người phụ nữ loay hoay sau bếp, mà là bà chủ tự tin, ngẩng cao đầu bước đi giữa đời.

Tin tức ấy cũng đến tai chồng cũ. Anh tìm đến, mái tóc đã điểm bạc, ánh mắt trĩu nặng hối hận. Anh nói lời xin lỗi, nói anh sai rồi, rằng những năm tháng qua không ngày nào thanh thản. Nhưng khi ấy, tôi chỉ mỉm cười nhẹ nhõm.

Vết thương trong lòng tôi đã lành, chỉ còn vết sẹo để nhắc nhở. Tôi không còn cần sự quay lại của anh, cũng chẳng còn mong anh chuộc lỗi.

Tôi nhìn anh, giọng bình thản:

– “Cuộc đời này, có những mất mát phải trả giá bằng cả một đời. Còn tôi, may mắn hơn, vì đã tìm lại được chính mình.”

Anh cúi đầu, nước mắt rưng rưng. Còn tôi, trong lòng chỉ còn sự bình yên – thứ mà bao năm trước, khi ở cạnh anh, tôi chưa từng có được.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/lan-loi-500km-ve-que-chi-giup-viec-choi-vua-den-noi-nhin-thay-noi-o-cua-chi-chong-toi-quyet-dinh-d319379.html