Ngày trước tôi mong mỏi có chị dâu bao nhiêu thì giờ chán ngấy bấy nhiêu mọi người ạ. Nói ra lại bảo chị dâu em chồng, nhưng từ ngày anh trai tôi rước chị dâu về nhà, gia đình tôi chẳng được hôm nào yên ổn, không chuyện to thì chuyện nhỏ, đến anh trai tôi khuyên răn chị ấy còn chẳng nghe.
Hồi anh trai kết hôn, tôi mới ra trường chưa có việc nên cũng chẳng mua nổi cho anh chỉ vàng. Biết thế, hôm cưới mẹ tôi mới đem vàng của bà đưa cho tôi trao cho anh chị để tôi đỡ tủi.
Đến khi tôi tổ chức đám cưới, anh chị đã có cơ ngơi ổn định. Ngoài việc cho 5 chỉ vàng, anh tôi còn giấu vợ để dấm dúi cho tôi thêm 20 triệu phòng thân. Anh dặn:
“Tiền này chị không biết, mày đừng có nói ra không lại khổ anh”.
Tôi gật đầu, giấu nhẹm đi một thời gian khá lâu. Ai ngờ đâu bữa vợ chồng tôi về nhà chơi, chồng tôi quá chén nên đem chuyện 20 triệu anh vợ cho ngày trước ra cảm ơn rối rít. Chị dâu ngồi đó nghe được, mặt lạnh như tiền. Sau hôm đó tôi hỏi dò mẹ thì biết anh chị cãi nhau to, chị dâu không chấp nhận được việc chồng giấu giếm cho em gái tiền.
Vợ chồng tôi đều là công nhân, vẫn phải ở nhà thuê. Thêm khoản con cái nữa nên cuộc sống đôi lúc rất chật vật. Anh trai tôi biết vậy nên thỉnh thoảng lại lén cho tôi vài trăm, hay vài triệu.
Tôi biết chị dâu không thích nên từ chối, nhưng anh cứ bắt tôi phải cầm, bảo cẩn thận không để chị dâu biết là được.
Thế mà, chẳng hiểu sao chị dâu phát hiện ra. Lần này, chị ấy không nói anh tôi nữa, mà gọi điện cho tôi nói thẳng:
“Cô lấy chồng và có gia đình riêng mấy năm nay rồi thì cũng phải biết ý biết tứ một chút chứ. Đừng có cái kiểu hở ra là lại xin tiền anh trai. Anh chị tuy không túng thiếu, nhưng cũng phải nuôi con cái, còn cả phụng dưỡng bố mẹ rồi. Cô đã không góp được đồng nào cho ông bà thì thôi cũng đừng bòn rút thêm của anh chị chứ.”
Tôi nghe mà rơi nước mắt, định giải thích rõ ràng cho chị hiểu nhưng nghĩ anh trai sẽ khó xử nên tôi cố nhịn. Sau lần đó, tôi quyết tâm không lấy tiền anh trai cho nữa để khỏi bị chị dâu nói này nọ.
Cũng kể từ dạo đó, tôi với chị dâu kiểu bằng mặt nhưng không bằng lòng. Mỗi lần tôi về nhà chơi, chị vẫn đon đả cười nói như chẳng có việc gì. Tôi vì bố mẹ và anh trai nên cũng không thái độ ra mặt, nhưng thực tình trong lòng thiện cảm tôi dành cho chị dâu đã chẳng còn bao nhiêu.
Cách đây 3 năm, mẹ tôi phát hiện mắc bệnh ung thư, chạy chữa một thời gian không được nên qua đời. Từ lúc mẹ nhập viện đến giỗ chạp ma chay của mẹ đều do anh chị tôi đứng ra lo liệu, tôi chỉ góp phần ít. Tôi cũng tự biết mình không có nhiều về kinh tế nên tôi bỏ sức, từ việc nghỉ làm chăm mẹ hàng tháng trời, đến đám tang mẹ cũng vậy.
Thấm thoắt mẹ tôi đi cũng được một năm rồi mọi người ạ. Giỗ đầu của bà, vợ chồng tôi định không về vì chi phí đi lại tốn kém. Chúng tôi lại mới xây nhà, nói thật là chẳng dư ra được đồng nào. Thế rồi chồng tôi mới bảo, thôi thì mình không có tiền nhưng có người là được. Nhà có hai anh em, nếu tôi không về thì buồn cười lắm. Nghĩ vậy, tôi mới quyết tâm về đấy chứ.
Hôm đó tôi về muộn nên chẳng kịp mua gì thắp hương cho mẹ. Lúc làm lễ cho bà xong, tôi cứ áy náy nên làm cái phong bì rồi bỏ 200k vào trong. Nghĩ là của ít lòng nhiều, với cả người nhà, ai lại đi tính toán chuyện tiền bạc?
Vậy mà khi vợ chồng tôi vừa về đến nhà, chị dâu đã gọi lên trách:
“Chị không hiểu cô chú nghĩ gì. Cô chú về ăn giỗ mẹ, đã không góp được đồng nào còn đặt mỗi cái phong bì 200k lên bàn thờ mẹ, sao mà bôi bác thế? Cô đi cả năm mới về, thế mà không có nổi 1 triệu hay sao?”.
Thế là giận quá, tôi cũng nói luôn, rằng khả năng của mình chỉ có vậy. Chị dâu liền buông câu ráo hoảnh:
“Vậy thì thôi, năm sau cô đừng về”.
Đấy mọi người xem, anh tôi chẳng nói gì, vậy mà lần nào chị dâu cũng nhảy dựng lên với tôi như vậy đấy. Người ta cứ bảo em chồng thì ghê gớm này kia. Riêng nhà tôi thì chị dâu chẳng khác gì sư tử. Nghĩ giỗ mẹ năm sau lại phải chạm mặt bà ấy mà tôi chán quá.