Đang ô:m nhân t;ình ngủ thì con trai bỗng gọi điện “Bố ơi mai mẹ lấy chồng đấy, bố có về dự không?”, tôi ú ớ chạy về khi quần áo vẫn còn xộc xệ:;ch thì chao ôi, ch;ết s::ững khi trước mắt chính là cảnh tượng…

Đêm ấy, tôi đang ôm nhân tình ngủ say thì bỗng điện thoại rung lên. Mắt nhắm mắt mở, tôi nghe thấy tiếng con trai nấc nghẹn trong máy: – “Bố ơi… mai mẹ lấy chồng đấy… bố có về dự không?” Câu nói ấy khiến tôi choàng tỉnh, cả người run bắn. Tôi ú

Đêm ấy, tôi đang ôm nhân tình ngủ say thì bỗng điện thoại rung lên. Mắt nhắm mắt mở, tôi nghe thấy tiếng con trai nấc nghẹn trong máy:

– “Bố ơi… mai mẹ lấy chồng đấy… bố có về dự không?”

Câu nói ấy khiến tôi choàng tỉnh, cả người run bắn. Tôi ú ớ, tim đập thình thịch. Chưa kịp hỏi han gì, đầu dây bên kia đã tắt máy. Tôi hoả-ng l-oạn đến mức mặc nguyên bộ quần áo còn xộ;/c xệ;/ch, phóng xe trong đêm chạy một mạch về quê.

Sáng hôm sau, vừa đặt chân tới cổng nhà cũ, tôi nghe tiếng kèn trống, tiếng cười nói rộn ràng. Trong lòng cuồn cuộn nghìn câu hỏi: “Cô ấy thật sự đi lấy chồng sao? Sao lại nhanh thế? Con tôi chịu đựng thế nào đây?”

Tôi chen vào đám đông, và rồi… Ch-ết sững tại chỗ. Trước mắt tôi không phải cảnh vợ trong váy cưới sánh đôi cùng ai khác, mà là cảnh con trai tôi đứng cạnh… một người đàn ông lạ mặt, nhưng cậu bé nở nụ cười hạnh phúc, tay cầm bó hoa, còn mẹ tôi – vợ cũ – không mặc váy cưới, mà đang cười rạng rỡ trong bộ đồ giản dị, ôm chặt con trai vào lòng.

Tim tôi như nghẹt lại, mọi thứ quay cuồng. Tôi chợt nhận ra: đây không phải đám cưới của vợ tôi, mà là buổi lễ tổ chức sinh nhật bất ngờ cho con trai. Mọi người xung quanh hò reo:

– “Chúc mừng sinh nhật con trai yêu!”

Tất cả sự lo lắng, hoảng sợ vừa rồi như bỗng tan biến. Tôi đứng đó, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, và chỉ biết cười trừ, lòng vừa xấu hổ vừa nhẹ nhõm.

Con trai chạy đến, ôm tôi, giọng nấc nghẹn nhưng vui vẻ:

– “Bố ơi, con muốn bố là người đầu tiên chúc mừng con!”

Tôi thở phào, nhìn mẹ con họ, và tự nhủ: mỗi khi hoảng loạn vì một tin nhắn, đôi khi thực tế lại hoàn toàn khác những gì mình tưởng tượng.

…trước mắt tôi là cảnh con trai đứng trên bục trang trí rực rỡ, đầu đội mũ sinh nhật, tay cầm một chiếc bánh kem to đùng. Mẹ tôi – vợ cũ – đang cười tươi rói, chắp tay làm nghi thức cắt bánh cho con, xung quanh là bạn bè, hàng xóm, người thân reo hò vang dội.

Tôi choáng váng, tim vẫn đập thình thịch, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, mặt thì đỏ ửng vì vừa hoảng vừa xấu hổ. Người đàn ông lạ mặt mà tôi tưởng là “chồng mới” thực ra là anh hàng xóm đến giúp chuẩn bị sinh nhật.

Con trai nhìn thấy tôi, giọng hí hửng:

– “Bố ơi! Con đợi bố đến thổi nến cùng con mà!”

Mọi người quay sang, ánh mắt vừa bất ngờ vừa bật cười. Tôi chỉ biết cười trừ, vừa bối rối vừa nhẹ nhõm. Mọi nỗi lo lắng “vợ đi lấy chồng” tan biến trong nháy mắt.

Vợ cũ tiến đến, cười hiền:

– “Anh đừng sợ nhé, chỉ là tiệc sinh nhật thôi mà. Con trai muốn bố ở bên, nên anh phải đến chứ!”

Tôi cúi đầu, thở dài, và tự nhủ: thỉnh thoảng những cú sốc lớn lại chỉ là một trò đùa… nhưng đúng là làm tim mình nhảy ra ngoài lồng ngực!

Con trai nhảy lên, kéo tay tôi vào vòng tay, reo vang:

– “Bố! Chúc mừng con trai! Cắt bánh thôi nào!”

Và tôi, quần áo xộc xệch, mặt vẫn đỏ bừng, cũng bật cười theo. Lần này, nụ cười vừa xấu hổ vừa hạnh phúc, nhưng trên hết là niềm vui vì được nhìn thấy con trai trọn vẹn hạnh phúc bên mẹ.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/dang-om-nhan-tinh-ngu-thi-con-trai-bong-goi-dien-bo-oi-mai-me-lay-chong-day-bo-co-ve-du-khong-toi-u-o-chay-ve-khi-quan-ao-van-con-xoc-xech-thi-chao-oi-chet-sung-khi-truoc-mat-chinh-la-canh-tuong-d320311.html