Cô là sinh viên năm cuối, đang học dở dang thì gia đình sa cơ, cha cô vì bảo lãnh nợ cho người quen mà bị xiết cả đất lẫn nhà, đứng trước nguy cơ phải vào t;/ù. Trong lúc tuyệt vọng, một lời đề nghị “giải cứu” từ nhà họ Trần xuất hiện.

“Chỉ cần cô lấy con trai tôi, toàn bộ số nợ coi như được xóa.”
Nhưng con trai nhà họ Trần – Trần Khánh – bị li-/ệt phần chân sau tai nạn giao thông, mọi sinh hoạt phải có người giúp đỡ. Thảo chẳng có lựa chọn. Cô đồng ý.
Từ ngày bước chân về làm dâu, Thảo chưa từng được gọi là “con” hay “vợ”.
Mẹ chồng gọi cô là “cô kia”, chị chồng gọi là “người giúp việc cao cấp”. Mỗi bữa ăn, cô ngồi ở một góc. Hễ có họ hàng đến chơi, mẹ chồng lại bảo:
“Thằng Khánh nó số khổ nên mới lấy loại như cô ta, xuất thân thấp kém, học hành dang dở…”
Thảo chỉ cúi đầu, lặng lẽ chăm sóc chồng ngày đêm, từ chuyện tắm rửa, ăn uống đến vật lý trị liệu.
Những ngày đầu, cơ thể anh cứng đờ, không phản ứng, tay chân teo tóp. Nhưng cô vẫn không nản.
Hằng tuần, Thảo đều đưa anh đến bệnh viện phục hồi chức năng, xin bác sĩ hướng dẫn thêm các bài tập, tự học cách xoa bóp, kéo giãn cơ, và kiên trì luyện cùng anh mỗi tối.
Cô chưa từng rời anh quá nửa ngày, chưa từng để y tá nào khác chạm vào anh. Có những đêm, Khánh lên cơn đau co gi****t, Thảo thức trắng xoa bóp, lau mồ hôi, thì thầm bên tai:
“Anh cố lên nhé, chỉ cần anh còn hơi thở, em sẽ không bỏ cuộc.”
Những lời nói ấy, tưởng chừng lọt vào khoảng không vô định, nhưng lại khắc sâu trong tâm trí người đàn ông tưởng như vô cảm ấy.
Rồi một ngày tháng Tư oi bức, khi cô đang dọn dẹp phòng, bỗng nghe tiếng lạch cạch phía sau.
Quay lại, Thảo ch;/ết lặng.
Trần Khánh – người chồng bị liệt chân suốt 7 năm, đang vịn vào thành giường và… bước đi.
Cô choáng váng. Nước mắt ứa ra vì mừng. Cô gọi cả nhà.
Người đầu tiên lao vào là mẹ chồng – bà hét lên su;/ng sư;/ớng rồi… quay sang quát Thảo:
“Mày biết nó đi được mà giấu cả nhà? Đồ á-c độ-c!”
Chưa kịp hiểu chuyện gì, thì Khánh mở miệng lần đầu tiên sau 7 năm, nói về tài sản cho vợ.
Cả nhà nghe xong thì ch/ết lặng, không ngờ…
“Con đi lại được là nhờ Thảo.”
Khánh nhìn Thảo, ánh mắt ấm áp khác hẳn vẻ vô hồn mà anh đã giữ suốt bảy năm. Anh bước những bước chậm rãi, vững vàng về phía vợ, gạt bàn tay đang che mặt vì cú tát của cô.
“Mẹ, con đi được từ ba tháng trước rồi.” – Anh nói, giọng trầm ấm và rõ ràng.
Cả căn phòng im lặng như tờ. Mẹ chồng và chị chồng há hốc mồm.
“Sao… sao mày lại giấu?” Mẹ chồng lắp bắp, quên cả niềm vui ban nãy.
Khánh hít một hơi sâu, nắm chặt tay Thảo.
“Con muốn xem, khi con tàn phế, ai là người thật lòng chăm sóc con, ai là người chỉ quan tâm đến gia tài nhà họ Trần.”
Anh nhìn thẳng vào mẹ và chị gái.
“Bảy năm qua, Thảo chưa từng rời con nửa bước. Cô ấy kiên trì đưa con đi trị liệu, năn nỉ bác sĩ dạy từng động tác nhỏ. Nhờ cô ấy mà con mới có thể đứng lên. Con nghe, con thấy hết. Con biết cô ấy biết ơn con ấy đã ‘cứu’ cha cô ấy, nhưng Thảo cũng đã ‘cứu’ con – không chỉ cơ thể này, mà cả tinh thần của con.”
Anh quay sang Thảo, ánh mắt tràn đầy yêu thương và trân trọng.
“Thảo, suốt bảy năm qua, em không phải là vợ trên danh nghĩa, mà là người vợ, người tri kỷ thực sự của anh. Anh xin lỗi vì đã thử lòng em.”
Rồi anh quay sang mọi người, giọng kiên định:
“Mọi người nghe đây. Tất cả tài sản mà con được thừa kế từ ông nội, bao gồm cả quyền điều hành công ty hiện tại, con sẽ chuyển 50% cho Thảo, ngay lập tức.”
Cả nhà ch ết lặng. Mẹ chồng và chị chồng tái mét mặt.
“Mày điên rồi à, thằng Khánh! Nó là đứa con dâu mua về, nó còn chưa đẻ cho mày đứa con nào!” – Mẹ chồng gào lên.
Khánh nhìn mẹ, ánh mắt kiên quyết.
“Cô ấy là vợ con. Cô ấy xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất sau những gì đã chịu đựng. Và con đã quyết định rồi. Nếu còn ai khinh rẻ cô ấy, thì con sẽ giao hết tài sản cho Thảo quản lý, không để ai trong nhà đụng vào một xu.”
Nắm tay Thảo, anh bước ra khỏi căn nhà giàu sang nhưng lạnh lẽo, bỏ lại phía sau những gương mặt ch;/ết lặng vì cú sốc và sự thật.
Bảy năm chịu đựng, cuối cùng, Thảo đã nhận được sự công nhận và tình yêu đích thực.
Và người chồng t;/ật ng;/uyền ngày nào – nay đã trở thành điểm tựa vững chắc nhất của đời cô.