Chồng vừa m;/ất, nhà chồng đã lé/n gọi con dâu đến ép ký giấy sang tên nhà đất, cô nuốt nước mắt ký nhưng nào ngờ 1 tháng sau nhà chồng b/ẽ b/àng gọi bán đất không ai mua khi phát hiện ra miếng đất ấy bên dưới toàn là…

Chồng tôi – anh Tuấn – là con trai cả trong một gia đình gia giáo, có chút tiếng tăm ở quê. Từ ngày cưới tôi, mẹ chồng đã không ưng bụng: – “Nó quê mùa, lại chẳng giúp gì cho dòng họ.” Chồng tôi hiền, luôn đứng giữa giảng hòa, nên tôi cắn răng

Chồng tôi – anh Tuấn – là con trai cả trong một gia đình gia giáo, có chút tiếng tăm ở quê. Từ ngày cưới tôi, mẹ chồng đã không ưng bụng:



– “Nó quê mùa, lại chẳng giúp gì cho dòng họ.”



Chồng tôi hiền, luôn đứng giữa giảng hòa, nên tôi cắn răng nhẫn nhịn.



Chúng tôi sống trong căn nhà 3 gian do bố mẹ chồng đứng tên. Mặc dù chẳng yêu quý gì tôi, nhưng vì con tôi còn nhỏ, sau khi anh Tuấn m;/ất vì t/ai nạ/n, cả nhà chồng vẫn giữ im lặng vài tuần – chỉ để chờ thời điểm “thích hợp”…



Một buổi sáng đầu tháng, mẹ chồng gọi tôi về quê “họp gia đình”. Tưởng là bàn chuyện chăm sóc cháu, tôi bế con theo, không mảy may ng;/hi ng/ờ.



Bố chồng mở lời, giọng trầm lặng:



– “Giờ Tuấn mất rồi, cái nhà này là của tổ tiên, con dâu thì… cũng chỉ là người ngoài. Con ký vào đây, sang tên lại cho thằng út để nhà còn người giữ.”



Tôi im lặng. Họ nói tôi “đã hưởng phúc đủ rồi”, “chồng m;/ất rồi thì cũng không nên giữ cái gì cho khó xử”.



Tôi mỉm cười, không phản kháng. Tôi… ký. Rất nhanh.

Mẹ chồng còn đắc ý thì thầm với hàng xóm:





– “Hiểu chuyện đấy, dù gì cũng biết thân phận!”



Chỉ một tháng sau, thằng út dẫn người đến xem nhà chuẩn bị rao bán. Họ đào vườn để xây móng, mở rộng thêm dãy trọ phía sau.



Vừa đào sâu xuống 2 mét, họ tá/i mặt.



Cả một khoảng đất chôn đầy toàn là xương cá, vỏ sò và các sinh vật biển hóa thạch – dấu tích của một bãi biển cổ từng trải qua hàng trăm năm.

Cả gia đình và những người môi giới nhà đều chết sững. Hóa ra miếng đất mà họ nghĩ là bình thường, đứng trên nền nhà cũ của tổ tiên, thực chất nằm trên một lớp trầm tích hóa thạch, không thể xây dựng thêm được gì.

Ông bố chồng, từng tự tin chuẩn bị rao bán, bàng hoàng:

– “Cái này… không thể nào!”

Người xem đất, kỹ sư xây dựng, và cả hàng xóm đều lắc đầu, giải thích rằng miếng đất này không thể san lấp hay xây nhà thêm, nếu cố tình làm sẽ sập, nguy hiểm đến tính mạng.

Cô con dâu đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn khoảng đất, lòng nhẹ nhõm: dù đã ký sang tên, tài sản quan trọng vẫn không thể bị tuỳ tiện định đoạt, và sự thật về miếng đất đã tự bảo vệ cô trước những ý đồ ích kỷ.

Khoảnh khắc ấy, cả gia đình chồng im lặng. Họ nhận ra rằng sự kiên nhẫn, bình tĩnh và hiểu biết của cô con dâu đã giúp cô tránh được một sai lầm nghiêm trọng, và đất, dù tưởng là bình thường, giờ trở thành bằng chứng thuyết phục nhất về giá trị và quyền lợi của cô.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
http://sohuutritue.net.vn/chong-vua-m-at-nha-chong-da-le-n-goi-con-dau-den-ep-ky-giay-sang-ten-nha-dat-co-nuot-nuoc-mat-ky-nhung-nao-ngo-1-thang-sau-nha-chong-b-e-b-ang-goi-ban-dat-khong-ai-mua-khi-phat-hien-ra-mieng-dat-ay-ben-duoi-toan-la-d326890.html