Nhiều lúc một mình thui thủi không con cái, quay ra quay vào chỉ còn mẹ chồng già mà tôi thấy cô đơn, tủi thân lắm mọi người ạ.
Tôi với chồng cưới nhau lúc hai đứa còn trẻ dại. Nhà chồng khá giả nhưng bố anh mất sớm. Chồng tôi là con một nhưng hồi đó anh được nuông chiều nên cũng phá của mẹ kha khá. Lúc mới cưới mẹ chồng có bảo:
“Giờ mẹ chưa sang tên nhà cửa gì cho hai đứa hết. Nếu thằng Tâm tu chí làm ăn, thương mẹ, thương vợ con thì sau là của chúng mày hết”.
Bởi vậy nên vợ chồng tôi sống phụ thuộc vào kinh tế của mẹ anh là chính. Chồng tôi đòi mở cửa hàng buôn bán, sửa chữa điện thoại bà cũng đầu tư. Anh làm cho có thôi chứ chẳng thiết tha gì cả, đóng cửa nhiều hơn mở hàng nên chẳng lời lãi bao nhiêu.
Tôi mang bầu nhưng thai được 3 tháng thì sốt xuất huyết, con bị lưu không giữ được. Sau đó tôi kế hoạch, định khi nào sức khoẻ ổn định sẽ bầu tiếp nhưng mọi thứ không được như mong đợi. Chưa kịp có con thì chồng tôi mắc ung thư xương, mẹ anh phải bán cả mảnh đất đi để chữa trị cho con trai. Bệnh của chồng tôi mỗi ngày một nặng, kéo dài được 2 năm thì anh mất.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tôi nhớ mãi hôm đưa tang chồng, mẹ anh khóc đến ngất đi, bác sỹ phải trực bên cạnh tiêm trợ tim cho bà. Tỉnh dậy mẹ chồng cứ ôm tôi khóc:
“Con đừng có bỏ rơi mẹ nhé”.
Lúc đó tôi phải hứa lên hứa xuống:
“Anh Tâm mất rồi, con sẽ ở đây phụng dưỡng mẹ”.
Từ khi con trai mất, mẹ chồng đối tốt với tôi lắm. Bà thương con dâu như con đẻ vậy, thủ thỉ suốt ngày, có việc gì cũng bàn bạc với con dâu rồi mới làm. Có mỗi một điều là mẹ chồng mãi không sang tên nhà cửa, đất cát cho tôi. Bà bảo:
“Sau này mẹ bán bớt cái miếng ngoài đường chia tiền cho mấy đứa cháu họ hàng. Tụi nó nghèo khổ quá cũng thương. Còn cái nhà này để hương khói tổ tiên, ông bà, nếu con ở lại chăm lo thờ cúng thì tất cả tài sản sẽ là của con”.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi lấn cấn mãi không dám đi bước nữa. Từ lúc chồng mất cũng có vài người ngỏ ý nhưng tôi đều từ chối hết. Vậy mà đến nay 8 năm rồi mẹ chồng vẫn chưa sang tên nhà cho tôi. Miếng đất kia bà bán đi chia tiền cho mấy đứa cháu con của em trai để chúng làm ăn hết rồi.
Đến giờ mẹ chồng vẫn còn khoẻ, bà luôn tỏ ra rất thương con dâu, thỉnh thoảng lại rút mấy chục triệu bảo tôi mua sắm. Vậy nhưng quan trọng nhất là sổ đỏ, đất đai bà cứ giữ khư khư.
Tôi luôn có cảm giác mình sống phụ thuộc vào mẹ chồng. Ngoài việc bà đối xử tử tế với mình ra thì không có gì cả. Tôi chỉ sợ sau này mẹ chồng thay đổi ý định lại nghe anh em, họ hàng khích bác không cho tôi nữa thì lại lỡ dở cả cuộc đời.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tổng hợp : Webtretho
https://www.webtretho.com/f/me-chong-nang-dau/chong-mat-8-nam-toi-chua-dam-tai-hon-vi-me-anh-bao-tho-no-thi-tat-ca-tai-san-cua-con
- Đứng lên thay đồ cho con, khi quay lại mâm cơm chỉ còn bát cơm đang ăn dở và 1 cục thịt không nguyên vẹn, tôi quyết định làm lại cuộc đời
- Nghỉ hưu 9 năm nay, lương mỗi tháng 11 triệu, vậy mà ngày bố nằm viện không có đồng nào: Sự thật choáng váng trong cuốn sổ ghi chép
- Hai vợ chồng chuẩn bị mua nhà thì chồng v: ét hết sạch 1 t: ỷ t: iền tiết kiệm để xây nhà cho mẹ chồng…
Cùng chủ đề
Vợ m:ất, mẹ vợ mai mối tôi với em vợ, đến đêm t:ân h:ôn tôi mới biết sự thật
Tuổi thơ của tôi là một chuỗi ngày dài lặng lẽ, mờ nhạt. Tôi không có bố, không có mẹ, không một người thân ruột thịt. Thế giới của tôi khi ấy chỉ xoay quanh những bữa cơm tạm bợ và bốn bức tường đơn điệu của một căn phòng trọ nhỏ. Lớn lên mà không có một bàn tay dẫn dắt, tôi học được cách tự mình đương đầu với tất cả. Sự thiếu thốn tình cảm đã tạo nên một bức tường vô hình quanh trái tim, khiến tôi khép mình và chẳng bao giờ dám tin vào hai chữ “gia đình”.
Bố dượng đ:ốt giấy báo trúng tuyển đại học, tôi h:ận ông 15 năm rồi bật khóc khi thấy thứ ông để lại…
Tôi đậu đại học năm 18 tuổi. Đó là ngày hạnh phúc nhất đời tôi, cũng là ngày định hình nên vết sẹo lớn nhất trong trái tim tôi, một vết sẹo đã theo tôi suốt 15 năm.
Con gái ơi, mẹ làm sao sống nổi đây. Mẹ với bố chạy chữa khắp nơi mới có được con vậy mà giờ đây…
Con gái ơi, mẹ làm sao sống nổi đây. Mẹ với bố chạy khắp nơi mới có được con, ngày xưa còn nhớ rõ, mẹ nằm đếm từng tiếng đồng hồ để nghe con thở trong bụng...
Bố mẹ đ:ẻ từ quê lên chơi, mang theo bao nhiêu rau sạch, gà sạch… Mẹ chồng ch:ê b:ẩn…
Tôi lấy chồng xa, cách nhà ngoại gần 200 cây số. Bố mẹ tôi tuổi đã cao, thương con gái nên ít khi lên thăm, chỉ sợ phiền hà nhà sui. Thế mà lần ấy, nghe tin tôi mới sinh bé đầu lòng, hai ông bà lặn lội xe khách từ quê lên, tay xách nách mang nào gà nào rau, háo hức gặp cháu.
Gia đình nhà chồng không cho con dâu bước vào nhà chính suốt 7 năm vì chử;/a trước, đám giỗ năm nào cô cũng phải ăn dưới bếp, nào ngờ đến năm thứ 8 cả nhà chồng đang ăn thì ai nấy đều mé/o mồm t-ru tr-/éo, cô chạy lên thì bà;/ng hoà;/ng phát hiện ra dưới mâm cỗ toàn là…
Suốt bảy năm trời làm dâu, Hương chưa một lần được bước chân vào nhà chính của gia đình chồng. Lý do? Vì cô lỡ có b;/ầu trước khi cưới. Với họ, đó là một nỗi ô nhục, là điều làm xấu mặt gia phong. Mặc cho chồng cô – Nam – năm lần bảy
Cưới người chồng t;/ật ng;/uyền nhà giàu để trả nợ “cứu” cha, cô bị nhà chồng khi;/nh r;ẻ suốt 7 năm trời, đến ngày anh đứng dậy đi lại, câu nói đầu tiên của anh khiến cả nhà phải c;/hết lặng…
Bảy năm trước, Thảo đứng lặng trong bộ váy cưới, tay siết chặt váy đến run người. Cô là sinh viên năm cuối, đang học dở dang thì gia đình sa cơ, cha cô vì bảo lãnh nợ cho người quen mà bị xiết cả đất lẫn nhà, đứng trước nguy cơ phải vào t;/ù.