Nhiều lúc một mình thui thủi không con cái, quay ra quay vào chỉ còn mẹ chồng già mà tôi thấy cô đơn, tủi thân lắm mọi người ạ.
Tôi với chồng cưới nhau lúc hai đứa còn trẻ dại. Nhà chồng khá giả nhưng bố anh mất sớm. Chồng tôi là con một nhưng hồi đó anh được nuông chiều nên cũng phá của mẹ kha khá. Lúc mới cưới mẹ chồng có bảo:
“Giờ mẹ chưa sang tên nhà cửa gì cho hai đứa hết. Nếu thằng Tâm tu chí làm ăn, thương mẹ, thương vợ con thì sau là của chúng mày hết”.
Bởi vậy nên vợ chồng tôi sống phụ thuộc vào kinh tế của mẹ anh là chính. Chồng tôi đòi mở cửa hàng buôn bán, sửa chữa điện thoại bà cũng đầu tư. Anh làm cho có thôi chứ chẳng thiết tha gì cả, đóng cửa nhiều hơn mở hàng nên chẳng lời lãi bao nhiêu.
Tôi mang bầu nhưng thai được 3 tháng thì sốt xuất huyết, con bị lưu không giữ được. Sau đó tôi kế hoạch, định khi nào sức khoẻ ổn định sẽ bầu tiếp nhưng mọi thứ không được như mong đợi. Chưa kịp có con thì chồng tôi mắc ung thư xương, mẹ anh phải bán cả mảnh đất đi để chữa trị cho con trai. Bệnh của chồng tôi mỗi ngày một nặng, kéo dài được 2 năm thì anh mất.

Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tôi nhớ mãi hôm đưa tang chồng, mẹ anh khóc đến ngất đi, bác sỹ phải trực bên cạnh tiêm trợ tim cho bà. Tỉnh dậy mẹ chồng cứ ôm tôi khóc:
“Con đừng có bỏ rơi mẹ nhé”.
Lúc đó tôi phải hứa lên hứa xuống:
“Anh Tâm mất rồi, con sẽ ở đây phụng dưỡng mẹ”.
Từ khi con trai mất, mẹ chồng đối tốt với tôi lắm. Bà thương con dâu như con đẻ vậy, thủ thỉ suốt ngày, có việc gì cũng bàn bạc với con dâu rồi mới làm. Có mỗi một điều là mẹ chồng mãi không sang tên nhà cửa, đất cát cho tôi. Bà bảo:
“Sau này mẹ bán bớt cái miếng ngoài đường chia tiền cho mấy đứa cháu họ hàng. Tụi nó nghèo khổ quá cũng thương. Còn cái nhà này để hương khói tổ tiên, ông bà, nếu con ở lại chăm lo thờ cúng thì tất cả tài sản sẽ là của con”.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi lấn cấn mãi không dám đi bước nữa. Từ lúc chồng mất cũng có vài người ngỏ ý nhưng tôi đều từ chối hết. Vậy mà đến nay 8 năm rồi mẹ chồng vẫn chưa sang tên nhà cho tôi. Miếng đất kia bà bán đi chia tiền cho mấy đứa cháu con của em trai để chúng làm ăn hết rồi.
Đến giờ mẹ chồng vẫn còn khoẻ, bà luôn tỏ ra rất thương con dâu, thỉnh thoảng lại rút mấy chục triệu bảo tôi mua sắm. Vậy nhưng quan trọng nhất là sổ đỏ, đất đai bà cứ giữ khư khư.
Tôi luôn có cảm giác mình sống phụ thuộc vào mẹ chồng. Ngoài việc bà đối xử tử tế với mình ra thì không có gì cả. Tôi chỉ sợ sau này mẹ chồng thay đổi ý định lại nghe anh em, họ hàng khích bác không cho tôi nữa thì lại lỡ dở cả cuộc đời.

Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tổng hợp : Webtretho
https://www.webtretho.com/f/me-chong-nang-dau/chong-mat-8-nam-toi-chua-dam-tai-hon-vi-me-anh-bao-tho-no-thi-tat-ca-tai-san-cua-con
- Mải buôn bán làm ăn, tôi thành g:ái quá lứa lỡ thì ở tuổi 40. Sau trận đa:u ruột thừa tôi thuê thanh niên 30 tuổi làm cho cửa hàng…
- Chị dâu mất, em định bơ số tiền 100 triệu nhưng đêm nào cũng nghe văng vẳng tiếng đòi nợ
- Dũng mang vợ mới và con riêng về sau 3 năm xa cách, không ngờ vợ anh có pha xử lý khiến ai nấy lặng người
Cùng chủ đề
Cô bé 10 tuổi bị chủ cửa hàng đòi đưa đến trường để bắt thôi học vì trộm một hộp sữa cho hai em…
Xã Tân Thủy, một buổi chiều oi ả.
Chồng sống thực vật ăn ngủ 1 chỗ đã 10 năm nay, tôi hầu hạ chẳng kêu lấy nửa lời, vậy mà hôm rồi về quê…
Chồng tôi nằm một chỗ 10 năm trời, tai nạn giao thông khiến não tổn thương, sống thực vật – mọi thứ từ tắm rửa, thay quần áo, xoay người đến cho ăn, đều một tay tôi lo.
Vợ sinh xong cứ kêu đau lưng, chồng mắng là giả vờ. Đến khi tình cờ xem lại camera, anh ta sốc đến sụp đổ…
Hương sinh con được hai tuần, căn nhà nhỏ lúc nào cũng vang tiếng trẻ khóc và phảng phất mùi sữa. Những ngày đầu, mọi thứ có vẻ bình thường. Dù đau lưng triền miên sau sinh, Hương vẫn cố gắng làm mọi việc: bế con, dọn dẹp, nấu ăn…
Vợ sửa nhan sắc, thay đổi khuôn mặt để giải thoát khỏi ông chồng vũ phu nhưng không ngờ ngày cô trở lại…
Người trong xóm mỗi lần nhắc đến vợ chồng Anh Ngọc – Minh Hải đều thở dài: “Con bé Ngọc khổ như con vật… Lấy nhầm chồng vũ phu.”
Đám tang mẹ vợ cũ, tôi đến dự thì bất ngờ có một đứa trẻ chạy té vào người. Tôi rụng rời khi thấy…
Buổi chiều chạng vạng trùm xuống mái nhà nghi ngút khói nhang. Tiếng khóc xen tiếng tụng kinh hòa vào nhau, nặng đến mức như ép xuống vai từng người trong sân.
Vừa bước từ tòa án ra sau khi ly hôn, người đàn ông lập tức ôm nhân tình và lên mặt với người vợ cũ
Người đàn ông bước ra khỏi cổng tòa án với nụ cười đầy tự mãn. Anh thậm chí không buồn liếc nhìn người vợ cũ đang đứng cách đó vài mét, đôi mắt cô vẫn còn ngỡ ngàng và ngấn nước.