Nhiều lúc một mình thui thủi không con cái, quay ra quay vào chỉ còn mẹ chồng già mà tôi thấy cô đơn, tủi thân lắm mọi người ạ.
Tôi với chồng cưới nhau lúc hai đứa còn trẻ dại. Nhà chồng khá giả nhưng bố anh mất sớm. Chồng tôi là con một nhưng hồi đó anh được nuông chiều nên cũng phá của mẹ kha khá. Lúc mới cưới mẹ chồng có bảo:
“Giờ mẹ chưa sang tên nhà cửa gì cho hai đứa hết. Nếu thằng Tâm tu chí làm ăn, thương mẹ, thương vợ con thì sau là của chúng mày hết”.
Bởi vậy nên vợ chồng tôi sống phụ thuộc vào kinh tế của mẹ anh là chính. Chồng tôi đòi mở cửa hàng buôn bán, sửa chữa điện thoại bà cũng đầu tư. Anh làm cho có thôi chứ chẳng thiết tha gì cả, đóng cửa nhiều hơn mở hàng nên chẳng lời lãi bao nhiêu.
Tôi mang bầu nhưng thai được 3 tháng thì sốt xuất huyết, con bị lưu không giữ được. Sau đó tôi kế hoạch, định khi nào sức khoẻ ổn định sẽ bầu tiếp nhưng mọi thứ không được như mong đợi. Chưa kịp có con thì chồng tôi mắc ung thư xương, mẹ anh phải bán cả mảnh đất đi để chữa trị cho con trai. Bệnh của chồng tôi mỗi ngày một nặng, kéo dài được 2 năm thì anh mất.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tôi nhớ mãi hôm đưa tang chồng, mẹ anh khóc đến ngất đi, bác sỹ phải trực bên cạnh tiêm trợ tim cho bà. Tỉnh dậy mẹ chồng cứ ôm tôi khóc:
“Con đừng có bỏ rơi mẹ nhé”.
Lúc đó tôi phải hứa lên hứa xuống:
“Anh Tâm mất rồi, con sẽ ở đây phụng dưỡng mẹ”.
Từ khi con trai mất, mẹ chồng đối tốt với tôi lắm. Bà thương con dâu như con đẻ vậy, thủ thỉ suốt ngày, có việc gì cũng bàn bạc với con dâu rồi mới làm. Có mỗi một điều là mẹ chồng mãi không sang tên nhà cửa, đất cát cho tôi. Bà bảo:
“Sau này mẹ bán bớt cái miếng ngoài đường chia tiền cho mấy đứa cháu họ hàng. Tụi nó nghèo khổ quá cũng thương. Còn cái nhà này để hương khói tổ tiên, ông bà, nếu con ở lại chăm lo thờ cúng thì tất cả tài sản sẽ là của con”.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi lấn cấn mãi không dám đi bước nữa. Từ lúc chồng mất cũng có vài người ngỏ ý nhưng tôi đều từ chối hết. Vậy mà đến nay 8 năm rồi mẹ chồng vẫn chưa sang tên nhà cho tôi. Miếng đất kia bà bán đi chia tiền cho mấy đứa cháu con của em trai để chúng làm ăn hết rồi.
Đến giờ mẹ chồng vẫn còn khoẻ, bà luôn tỏ ra rất thương con dâu, thỉnh thoảng lại rút mấy chục triệu bảo tôi mua sắm. Vậy nhưng quan trọng nhất là sổ đỏ, đất đai bà cứ giữ khư khư.
Tôi luôn có cảm giác mình sống phụ thuộc vào mẹ chồng. Ngoài việc bà đối xử tử tế với mình ra thì không có gì cả. Tôi chỉ sợ sau này mẹ chồng thay đổi ý định lại nghe anh em, họ hàng khích bác không cho tôi nữa thì lại lỡ dở cả cuộc đời.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tổng hợp : Webtretho
https://www.webtretho.com/f/me-chong-nang-dau/chong-mat-8-nam-toi-chua-dam-tai-hon-vi-me-anh-bao-tho-no-thi-tat-ca-tai-san-cua-con
Cùng chủ đề
Người bác ruột vốn giàu có nhưng không có con cái, ông lập sẵn di chúc để lại khối tài sản kếch xù trị giá 30 tỷ đồng
Người bác ruột của tôi là một trong những người giàu nhất vùng. Cả đời ông không lấy vợ, cũng chẳng có con cái. Người ta bảo ông lạnh lùng, nhưng riêng với tôi thì khác: ông thương tôi nhất, coi tôi như con ruột.
Phát hiện mẹ tôi ng:oại t:ình, bố nhất quyết không ly h:ôn mà bắt bà sống chung bằng cách không ai ngờ
Ngày phát hiện mẹ ngoại tình, tôi cứ nghĩ bố sẽ nổi giận ầm ĩ, đập bàn đòi ly hôn. Nhưng không. Ông chỉ im lặng, ánh mắt sắc lạnh như dao, rồi nói khẽ mà đầy uất hận...
Trước ngày cưới, anh rể bất ngờ phát hiện bị u:ng th-ư giai đoạn cuối, cả nhà é;/p tôi thế thân lấy người b;/ệnh thay chị gái
Trước ngày cưới đúng 4 ngày, anh rể tương lai – chồng sắp cưới của chị tôi – phát hiện mình bị ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối. Bác sĩ nói nhiều nhất sống được 3 tháng. Cả nhà tôi như hóa đá. Chị gái tôi ngất xỉu. Bố mẹ thì thì thầm với nhau cả đêm.
Đang ô:m nhân t:ình ngủ thì con trai bỗng gọi điện “Bố ơi mai mẹ lấy chồng đấy, bố có về dự không?”
Đêm ấy, tôi đang ôm nhân tình ngủ say thì bỗng điện thoại rung lên. Mắt nhắm mắt mở, tôi nghe thấy tiếng con trai nấc nghẹn trong máy:
Một mình chăm mẹ chồng đến tận 9 năm trời, đến lúc làm sổ đỏ đất đai bà cho con gái hết, tôi chỉ được thừa kế sổ tiết kiệm 35 triệu
Suốt 9 năm trời, tôi một mình gánh hết việc chăm sóc mẹ chồng: từ cơm nước, thuốc men đến những đêm thức trắng canh chừng bà sốt cao. Tôi nghĩ, trời không phụ lòng, đến lúc chia đất làm sổ đỏ, bà sẽ nghĩ đến mình. Ai dè, toàn bộ đất đai bà lại cho hết cô con gái ruột.
Mẹ vợ đến nhà tôi ở cả tháng trời chỉ để chăm con gái ở cữ, tôi có nói khéo bà về quê để bà nội lên chăm…
Từ ngày vợ sinh, mẹ vợ khăn gói lên ở hẳn nhà tôi để chăm con gái. Ban đầu tôi cũng cảm động, nghĩ bà thương con, thương cháu. Nhưng dần dần, mọi sinh hoạt trong nhà như đảo lộn. Tôi đi làm về chẳng còn cảm giác tự do, bữa cơm lúc nào cũng bị soi xét, buổi tối muốn ngồi với vợ cũng phải né ánh mắt của bà.