Nếu không có lần nằm viện vừa rồi thì tôi sẽ không nhận ra được trong mấy đứa con của mình, đứa nào là thật tâm thương mẹ nhất.
Tôi có tất cả ba đứa con, hai trai và một cô con gái. Cả ba đều đã có gia đình, cũng có con cả rồi.
Ảnh minh họa internet
Đứa con cả của tôi được cái siêng năng, nó tự đi làm kiếm tiền mua nhà nên sau khi cưới vợ liền ra ở riêng. Còn mỗi thằng út là vất hơn một chút nên vợ chồng tôi đã bàn với nhau sẽ để lại miếng đất cho nó. Hai vợ chồng cũng chẳng sống được bao lâu, giữ lại cũng chẳng được gì, sống qua ngày ở căn nhà cũ cũng thấy ổn rồi.
Ngày thường chỉ có hai vợ chồng ngày ngày bên nhau. Bà ốm thì ông chăm, ông ốm thì bà chăm. Cho đến lần ông nhà tôi bị bệnh nặng, không làm được gì, chỉ nằm một chỗ. Mang tiếng có hẳn 3 đứa con nhưng cũng chỉ có mình tôi chăm sóc. Thỉnh thoảng chúng cũng ghé qua thăm nhưng được chút rồi lại phải vội vàng về vì công việc. Tôi cũng chẳng trách chúng được, tôi còn bảo:
“Bố có mẹ chăm rồi, các con bạn thì cứ về đi”
Tôi bảo thế là vì lúc đó vẫn còn tôi ở bên chăm, có các con ở lại nhiều người cũng chẳng giúp được gì. Thế nhưng mãi đến sau này khi tôi bị ốm, lúc đó mới biết cần con cái ở bên là thế nào.
Lần đấy chẳng hiểu sao tôi đang dưới bếp rồi loạng choạng ngã xuống đất. Trong nhà chẳng có ai, sợ điều chẳng may, tôi cố gắng với cái điện thoại gọi cho đứa con trai út ở gần sang. Tưởng đâu nó sẽ lo lắng ở lại chăm nom tôi, ai ngờ nó đưa tôi vào viện xong đưa cho bác sĩ rồi cũng về mất tích luôn.
Để lại một mình bà già yếu ớt là mẹ chúng tự lo ngược xuôi. Từ việc đi xét nghiệm cho đến giấy tờ. Nghĩ đến còn đứa con gái, tôi bèn gọi thì nó bảo thẳng:
“Con bận lắm, mẹ gọi bảo các anh đi”
Nghe con cái nói tôi tủi thân nghẹn ngào. Đang rầu rĩ ngồi ở hành lang thì thấy tiếng vợ chồng thằng cả chạy từ xa tới:
“Ôi trời, mẹ có làm sao không, sao mẹ ngồi một mình ở đây, mẹ đã ăn gì chưa?”
Tôi chưa trả lời được câu nào, hai vợ chồng chúng nó đã rối rít cả lên rồi.
Vợ nó thì đi mua đồ ăn cho tôi, con trai cả thì đưa tôi đi khám rồi lo giấy tờ, viện phí các kiểu. Bác sĩ kiểm tra xong một lượt và thông báo tôi phải nằm viện để tiện tiêm thuốc. Thế là suốt thời gian đó, vợ chồng chúng nó thay đổi cho nhau vào chăm sóc tôi.
Nghĩ lại đúng là mình có mắt mà không tròng. Lâu nay cứ thương đứa con gái với đứa con út nhất, cái gì cũng nghĩ cho chúng nó. Cuối cùng khi ốm đau chẳng thấy đứa nào tới một lần. Hơn nữa chúng nó còn xem mình như gánh nặng, né tránh, đùn đẩy cho nhau.
Chẳng ngờ rằng đứa con cả không được tôi nghĩ tới lại thương tôi vô điều kiện thế này. Đúng là chỉ cần một lần nằm viện, một lần ốm tôi đã nhìn ra được đứa nào mới thực tâm đối đãi với mẹ.
Ảnh minh họa internet