Cả họ sốt ruột. Lời ra tiếng vào. Mỗi dịp giỗ họ, ai cũng xì xào:

“Con dâu học cao mà không biết sinh là vô phúc đó…”
Anh Cường và vợ – chị Thảo – lặng lẽ đi khắp nơi chạy chữa. Từ thuốc Bắc, thuốc Nam đến bệnh viện hiện đại nhất. Năm thứ 9, khi cả hai đã kiệt quệ và tính đến chuyện xin con nuôi, thì… phép màu đến.
Chị Thảo báo tin mang thai.
Cả nhà vỡ òa. Ông Phát mừng đến mức mỗi sáng đều thắp hương khấn tạ tổ tiên. Ông đặt tên cháu nội từ tháng thứ bảy, mời thầy xem tử vi, chuẩn bị phòng riêng đúng hướng phong thủy để “cháu nội vừa sinh ra đã có phúc khí”.
Ngày chị Thảo sinh, ông thuê xe từ quê lên thành phố, mang theo tráp đỏ, vòng vàng và cả ảnh thờ tổ tiên để “đứa bé vừa chào đời đã biết gốc gác”. Cả họ đứng chật hành lang bệnh viện, nín thở chờ tiếng khóc.
Khi y tá bế đứa trẻ ra, ai cũng trầm trồ vì cậu bé trắng trẻo, kháu khỉnh. Nhưng chỉ một mình ông Phát… sững người. Ánh mắt sâu, sống mũi thẳng, cả gương mặt ấy đột ngột khiến ông nhớ đến một người.
Phong.
Đứa cháu họ xa từng sống nhờ trong nhà ông cách đây hơn chục năm. Năm ấy, ông từng bắt gặp ánh mắt Phong nhìn Thảo – lúc ấy mới là bạn gái của Cường – nên đã nghi ngờ, nổi giận và buộc cậu rời khỏi nhà. Phong biến mất từ đó.
Ông Phát lùi lại một bước. Gương mặt tái nhợt. Rồi ông quay người, bắt taxi về quê ngay trong đêm, mặc cho người nhà gọi đến cháy máy.
Hai hôm sau, trong bữa cơm, người em gái khẽ bảo chị Thảo:
“Anh Hai nói… thằng bé giống Phong lắm…”
Cả nhà thấp thỏm. Một số người bắt đầu hoài nghi. Không khí trong họ từ vui mừng chuyển sang căng thẳng.
Nhưng chị Thảo chỉ im lặng, không giải thích nửa lời, bởi lòng cô đau đớn. Cô không biết vì sao ông Phát lại nghĩ vậy. Cô càng không muốn làm lớn chuyện trong lúc Cường vẫn còn yếu sau ca hộ sinh dài.
Một tuần sau, chị quyết định họp mặt đại gia đình.
Khi mọi người đông đủ, chị Thảo đứng lên, cúi đầu:
“Con xin lỗi vì đã để bố mẹ và cả họ phải suy nghĩ. Nhưng hôm nay con có giấy tờ muốn đưa ra.”
Chị đặt phong bì xét nghiệm ADN lên bàn. Cả họ nín thở.
Kết quả: Đứa bé là con ruột anh Cường. Không có bất kỳ sai lệch nào.
Ông Phát run tay mở giấy. Mắt ông đỏ hoe.
Ông đứng dậy, tiến đến trước mặt con dâu, cúi đầu thật thấp – điều mà chưa ai từng thấy ở người đàn ông cả đời giữ nề nếp, nguyên tắc đến cứng rắn:
“Bố xin lỗi con… Bố già rồi, lại hay nghĩ nhiều. Chỉ vì một nỗi sợ vô hình mà bố làm tổn thương con. Con tha lỗi cho bố.”
Cả phòng im phăng phắc.
Chị Thảo bật khóc. Anh Cường dìu bố ngồi xuống. Những người họ hàng vốn đang chia phe cũng lặng lẽ cúi đầu. Từ một nghi ngờ vô căn cứ, gia đình suýt bị chia rẽ.
Hôm đó, ông Phát bế cháu lần đầu. Đứa bé nắm lấy ngón tay ông, bàn tay nhỏ xíu, ấm áp. Ông bật cười mà nước mắt vẫn chảy:
“Cháu nội của ông… đúng là giống thằng Phong hồi nhỏ thật. Nhưng giống chỉ là giống thôi. Cháu là máu mủ của ông. Ông dại quá…”
Cả nhà phá lên cười nhẹ nhõm.
Và từ đó, câu chuyện hiểu lầm trong dòng họ khép lại. Bé trai lớn lên giữa tình yêu của bố mẹ, và cả sự trân trọng đặc biệt của ông nội – người đã học được rằng đôi khi… nỗi sợ của người lớn lại chính là điều khiến họ đánh mất thứ quý giá nhất: niềm tin.