Tôi và chồng kết hôn khi cả hai vẫn còn đang học cách trưởng thành trong hôn nhân. Những bất đồng nhỏ dần chồng chất thành vết nứt lớn. Anh thường xuyên đi công tác xa, để mặc tôi một mình với những cảm xúc chênh vênh và những hoài nghi chưa từng được giải đáp. Những đêm dài lạnh lẽo, tôi chờ đợi anh trở về – không chỉ bằng thể xác, mà bằng cả trái tim. Nhưng anh bận – công việc, đồng nghiệp, những bữa tiệc, những cuộc gọi lúc nửa đêm. Và tôi ở lại với cô đơn, với tủi thân, với những đêm trằn trọc, ánh đèn mờ ảo soi rõ nét ưu phiền trên gương mặt chính mình.
Rồi sếp tôi – một người đàn ông từng trải, hơn tôi gần mười tuổi – bước vào đời tôi như một cơn gió lạ. Ban đầu chỉ là vài câu hỏi han, vài lần đưa về muộn sau giờ làm. Nhưng trong lúc hôn nhân rạn nứt, tôi cảm thấy mình được quan tâm, được lắng nghe, được nhìn thấy như một người phụ nữ đúng nghĩa – không chỉ là vợ, là người giữ nhà.
Tôi đã yếu lòng. Chỉ một lần. Một đêm mưa, tôi để mình trượt ngã vào vòng tay sai trái. Tôi không đổ lỗi. Sai lầm là của tôi. Và cái giá tưởng như phải trả – là một sinh linh bé nhỏ.
Khi phát hiện mình mang thai, tôi hoảng loạn. Tôi tính toán thời gian, tìm kiếm những xác nhận mơ hồ. Tôi tự nhủ đây là con của chồng, cố gắng thuyết phục bản thân bằng mọi lý lẽ. Nhưng trong sâu thẳm, tôi không chắc. Và chính sự không chắc ấy đã trở thành bóng ma bám theo tôi suốt những năm tháng sau này.
Chồng tôi chưa từng nghi ngờ. Khi tôi báo tin có thai, anh mừng rỡ đến rơi nước mắt, ôm chặt tôi như thể quá khứ chưa từng rạn vỡ. Từ giây phút đó, anh thay đổi hoàn toàn – anh gác lại công việc, dành trọn thời gian cho tôi và cái thai. Anh ghi lại từng cử động của con như kho báu. Tôi nhìn anh mà lòng thắt lại. Tôi đã dối anh. Tôi mang trong mình một nỗi sợ không gọi tên: rằng đứa trẻ này không phải của anh.
Con bé ra đời – xinh xắn, khỏe mạnh, đôi mắt to tròn và lúm đồng tiền bé xíu. Chồng tôi bế con mà khóc, còn tôi – vừa rơi nước mắt vì hạnh phúc, vừa run rẩy vì ám ảnh. Tôi tự hỏi: “Nếu anh biết sự thật, anh có còn yêu con như bây giờ?”
Tôi sống trong vai diễn một người mẹ tận tụy, một người vợ hạnh phúc, nhưng đằng sau đó là những cơn mất ngủ, những cơn mơ hãi hùng về một ngày bí mật bị phơi bày. Tôi đã từng thử viết thư thú nhận, từng nghĩ đến việc xét nghiệm ADN trong âm thầm – nhưng tôi sợ. Tôi sợ nhìn thấy kết quả phủ nhận. Tôi sợ phải chứng kiến gia đình mình đổ vỡ.
Rồi một ngày, con bé sốt cao phải nhập viện. Bác sĩ yêu cầu làm các xét nghiệm máu chuyên sâu, trong đó có kiểm tra di truyền. Nghe đến đó, tôi gần như đứng không vững. Nỗi sợ lớn nhất của tôi sắp được đưa ra ánh sáng.
Tôi run rẩy ký vào tờ giấy đồng thuận, tay không ngừng đổ mồ hôi. Suốt hai ngày chờ kết quả, tôi như người sắp nghẹt thở trong nỗi dằn vặt.
Nhưng rồi điều kỳ diệu đã đến.
Bác sĩ thông báo rằng tất cả các chỉ số đều ổn, bao gồm cả sự trùng khớp gen giữa bố và con. Tôi chết lặng. Rồi òa khóc. Là thật. Con bé là con ruột của chồng tôi. Là con anh. Là kết quả của tình yêu, dù trong khoảnh khắc tôi từng hoài nghi điều đó.
Tôi không dám tin. Cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc khiến tôi gần như không đứng vững. Cả thế giới như được trả về đúng quỹ đạo. Tôi ôm con, ôm chồng, khóc như chưa từng khóc bao giờ – không còn là nước mắt của sợ hãi, mà là nước mắt của một người vừa thoát khỏi chiếc bóng đen nặng nề suốt bao năm.
Tối hôm đó, khi con ngủ, tôi kể cho chồng nghe mọi chuyện – tất cả, không giấu giếm. Tôi kể bằng sự chân thành tận đáy lòng, bởi tôi biết, nếu muốn sống thật, không gì có thể bắt đầu nếu còn giữ lại lời nói dối.
Chồng tôi im lặng rất lâu. Nhưng rồi anh chỉ hỏi: “Em có chắc con là của anh không?”
Tôi gật đầu, nghẹn ngào nói: “Bác sĩ đã xác nhận. Nhưng… em xin lỗi vì từng nghi ngờ, và vì đã không thành thật.”
Anh không trách. Không tức giận. Chỉ thở dài, rồi kéo tôi vào lòng:
“Anh không cần giấy xét nghiệm để biết nó là con anh. Anh yêu con từ giây phút đầu tiên. Và nếu em thành thật với anh sớm hơn, có lẽ em đã không phải tự gánh chịu nhiều đến thế.”
Tôi gục vào vai anh, lần đầu tiên sau bao năm cảm thấy thật sự được tha thứ.
Cuộc sống sau đó không hoàn toàn nhẹ nhàng, nhưng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Không còn nỗi sợ, không còn dằn vặt, không còn lẩn trốn. Tôi sống bằng sự thật – với tình yêu, sự biết ơn, và quyết tâm không để những sai lầm trong quá khứ định nghĩa tương lai.
Và nếu có ai đó từng ở trong hoàn cảnh như tôi, tôi chỉ muốn nói một điều: đôi khi, nỗi sợ tồi tệ nhất lại chỉ là ảo ảnh. Và sự thật, dù nghiệt ngã hay may mắn, vẫn luôn là con đường duy nhất để được sống thật.