Bỏ vợ cũ vì nghĩ cô v:ô si:nh, 6 năm sau tỷ phú ng:ã ng:ửa khi gặp lại cô đi xem pháo hoa cùng 2 đứa trẻ giống hệt mình

Đêm giao thừa năm 2025, thành phố rực rỡ ánh đèn và pháo hoa. Tỷ phú Trần Hoàng Minh đứng trên ban công căn penthouse sang trọng, ánh mắt xa xăm hướng về bầu trời nổ tung những sắc màu. Nhưng tâm trí anh không ở đây. Nó đang trôi về sáu năm trước, khi anh quyết định rời bỏ người vợ đầu tiên, Ngọc Lan, vì nghĩ cô vô sinh.

Hoàng Minh từng yêu Ngọc Lan sâu đậm. Họ cưới nhau khi anh chỉ là một kỹ sư trẻ đầy tham vọng. Ngọc Lan dịu dàng, thông minh, luôn ủng hộ anh trong những ngày khó khăn. Nhưng sau ba năm hôn nhân, họ không có con. Các bác sĩ nói Ngọc Lan khó thụ thai, và áp lực từ gia đình Minh ngày càng lớn. Mẹ anh liên tục thúc ép: “Con trai ta phải có người nối dõi!” Tham vọng và lòng tự ái của một người đàn ông khiến Minh dần xa cách vợ. Anh bắt đầu tin rằng Ngọc Lan là “gánh nặng” cho tương lai rực rỡ của mình.

Cuối cùng, Minh đưa ra quyết định tàn nhẫn. Anh ly hôn Ngọc Lan, để lại cô với căn hộ nhỏ và một khoản tiền bù đắp. Lúc đó, anh nghĩ mình đã “giải phóng” cả hai. Minh nhanh chóng cưới Hương Giang, một cô gái trẻ đẹp, con nhà quyền thế, và chẳng bao lâu, anh có một cậu con trai. Sự nghiệp của Minh cũng cất cánh. Từ một startup nhỏ, anh xây dựng nên đế chế công nghệ trị giá hàng tỷ đô. Minh trở thành biểu tượng của sự thành công, xuất hiện trên các tạp chí danh giá, được tung hô là “người đàn ông có tất cả”.

Nhưng đêm nay, khi pháo hoa nổ vang, Minh lại cảm thấy trống rỗng. Hương Giang và con trai đang ở một bữa tiệc xa hoa dưới phố, nhưng anh không muốn tham gia. Một nỗi bất an mơ hồ khiến anh quyết định ra ngoài, hòa vào dòng người xem pháo hoa ở công viên trung tâm.

Tại công viên, không khí náo nhiệt với tiếng cười và ánh sáng. Minh bước đi vô định, cho đến khi ánh mắt anh vô tình dừng lại ở một người phụ nữ. Cô mặc áo khoác đỏ, mái tóc dài buông xõa, đang nắm tay hai đứa trẻ khoảng năm tuổi. Một cậu bé và một cô bé, cả hai đều có đôi mắt to, sống mũi cao, và nụ cười giống hệt… anh. Minh sững sờ. Người phụ nữ quay lại, và trái tim anh như ngừng đập. Là Ngọc Lan.

Cô không còn là người vợ tiều tụy ngày nào. Ngọc Lan giờ đây rạng rỡ, tự tin, với ánh mắt kiên định. Hai đứa trẻ gọi cô là “mẹ” và ríu rít chỉ lên bầu trời, nơi pháo hoa đang bung nở. Minh tiến đến, giọng run rẩy: “Lan… là em sao?”

Ngọc Lan nhìn anh, không chút bất ngờ. Cô mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lạnh lùng. “Anh Minh, lâu rồi không gặp.”

“Những đứa trẻ này…” Minh lắp bắp, ánh mắt dán chặt vào hai đứa bé. Chúng giống anh đến mức không thể nhầm lẫn. “Chúng là…?”

“Con tôi,” Ngọc Lan đáp, giọng bình thản. “Và không liên quan đến anh.”

Minh cảm thấy máu nóng dồn lên đầu. “Không thể nào! Chúng giống hệt tôi! Lan, tại sao em không nói gì? Tại sao em giấu tôi?”

Ngọc Lan thở dài, kéo hai đứa trẻ sát vào mình. Cô nhìn thẳng vào mắt Minh, chậm rãi nói: “Sáu năm trước, anh đã chọn rời bỏ tôi vì nghĩ tôi không thể cho anh một gia đình. Anh đâu biết rằng tôi đã mang thai ngay trước khi ly hôn. Tôi phát hiện ra sau khi anh đi, nhưng tôi chọn không nói. Anh không xứng đáng.”

Minh lặng đi. Đầu óc anh quay cuồng. Những năm qua, anh sống trong ánh hào quang, nhưng chưa bao giờ thực sự hạnh phúc. Hương Giang cưới anh vì tiền, và cậu con trai anh yêu thương lại ngày càng xa cách. Giờ đây, đứng trước Ngọc Lan và hai đứa trẻ, Minh nhận ra mình đã đánh mất điều quý giá nhất.

“Lan, anh sai rồi,” Minh thì thầm, giọng nghẹn ngào. “Anh muốn bù đắp. Hãy cho anh một cơ hội.”

Ngọc Lan lắc đầu. “Bù đắp? Anh Minh, anh không hiểu sao? Tôi và các con đã có một cuộc sống hạnh phúc. Tôi không cần anh. Sáu năm qua, tôi tự mình nuôi dạy chúng, tự mình vượt qua mọi khó khăn. Tôi không còn là Ngọc Lan yếu đuối ngày trước.”

Cô kể rằng sau ly hôn, cô chuyển đến một thành phố khác, làm việc chăm chỉ và xây dựng một công ty nhỏ về giáo dục. Cô nuôi dạy hai đứa trẻ – Minh Anh và Minh Khang – với tất cả tình yêu thương. Chúng thông minh, vui vẻ, và không hề biết đến người cha đã bỏ rơi mẹ con họ. “Tôi không muốn các con lớn lên trong bóng tối của sự từ chối,” Ngọc Lan nói. “Chúng xứng đáng được yêu thương trọn vẹn.”

Minh quỳ xuống, bất chấp ánh nhìn của đám đông xung quanh. “Lan, anh xin em. Hãy để anh được làm cha của chúng.”

Ngọc Lan nhìn anh, ánh mắt không chút dao động. “Anh đã có lựa chọn của mình, Minh. Giờ hãy sống với nó.” Cô nắm tay hai đứa trẻ, quay đi, hòa vào dòng người. Pháo hoa vẫn nổ vang trên bầu trời, nhưng với Minh, mọi thứ như sụp đổ.

Anh đứng đó, giữa đám đông xa lạ, nhìn theo bóng lưng ba mẹ con Ngọc Lan. Hai đứa trẻ ngoảnh lại, vô tình bắt gặp ánh mắt anh. Nụ cười của chúng như một nhát dao đâm vào tim Minh. Anh nhận ra rằng, dù giàu có đến đâu, anh đã mãi mãi mất đi thứ quý giá nhất: gia đình thực sự.

Khi pháo hoa tắt, Minh trở về căn penthouse lạnh lẽo. Anh ngồi xuống, mở điện thoại và tìm kiếm thông tin về Ngọc Lan. Cô giờ đây là một nữ doanh nhân thành đạt, được yêu mến vì những dự án giáo dục cộng đồng. Các bài báo ca ngợi cô là “người mẹ đơn thân mạnh mẽ”. Không một dòng nào nhắc đến anh.

Minh gục đầu xuống bàn, nước mắt rơi. Sáu năm trước, anh nghĩ mình đã chọn con đường dẫn đến hạnh phúc. Nhưng giờ đây, anh hiểu rằng, hạnh phúc thực sự đã bị chính tay anh vứt bỏ.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/bo-vo-cu-vi-nghi-co-vo-sinh-6-nam-sau-ty-phu-nga-ngua-khi-gap-lai-co-di-xem-phao-hoa-cung-2-dua-tre-giong-het-minh-d118274.html