Bố chồng giả làm ă:n m:ày đến thử lòng con dâu tương lai và cái kết đầy bất ngờ…

Vào một buổi chiều muộn trên con phố nhộn nhịp ở Hà Nội, ánh nắng dần phai nhạt sau những mái nhà, nhuộm vàng dòng người vội vã ngược xuôi. Âm thanh của còi xe hòa quyện cùng tiếng rao hàng vang vọng, tạo nên một khung cảnh sôi động và náo nhiệt. Giữa dòng đời hối hả ấy, nơi vỉa hè khiêm nhường, thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông ngoài sáu mươi, gương mặt khắc khổ, dáng vẻ cần lao, lặng lẽ hiện lên giữa chốn phố phường hoa lệ.

Chiếc áo sơ mi đã phai màu, chiếc quần sờn cũ, đôi dép tổ ong mòn vẹt và chiếc nón rách tả tơi trên đầu – tất cả tạo nên dáng vẻ của một người đàn ông nghèo khổ. Ông run rẩy nắm chặt cây gậy gỗ trong tay, bước đi tập tễnh từng bước, dáng hình khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải chạnh lòng. Nhưng ít ai ngờ rằng, ông không hề là một kẻ ăn xin như vẻ bề ngoài.

Người đàn ông ấy chính là ông Hiển – một doanh nhân thành đạt, chủ sở hữu chuỗi khách sạn nghỉ dưỡng nổi tiếng bậc nhất ở Quảng Ninh. Đồng thời, ông cũng là người cha hết lòng yêu thương và lo lắng cho hạnh phúc của con trai duy nhất – Minh. Gần đây, Minh giới thiệu với gia đình cô bạn gái tên Linh, hiện đang làm việc tại một cửa hàng thời trang. Theo lời kể của con trai, Linh là cô gái thông minh, độc lập và rất hiền lành. Dẫu vậy, với sự từng trải của mình, ông Hiển vẫn không khỏi băn khoăn. Ông muốn tự mình chắc chắn rằng Linh thật lòng với Minh, chứ không phải bị cuốn hút bởi khối tài sản đồ sộ của gia đình. Và vì thế, ông quyết định thực hiện một phép thử.

Sau hơn một tiếng đồng hồ kiên nhẫn đứng chờ trước cửa hàng thời trang, cuối cùng ông cũng thấy Linh bước ra. Cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, trang phục tuy giản dị nhưng chỉn chu. Gương mặt cô tươi sáng, nở nụ cười rạng rỡ khi nói chuyện cùng đồng nghiệp. Ông Hiển siết chặt cây gậy trong tay, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi cất bước tiến về phía cô, ánh mắt pha trộn giữa dò xét và hồi hộp.

Khi Linh tiến lại gần, ông khẽ cúi mình, đưa tay về phía trước, giọng nói run rẩy đầy van nài:

— Cô ơi, làm ơn giúp tôi ít tiền mua bánh mì… tôi đói lắm…

Linh hơi khựng lại, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Cô chăm chú nhìn người đàn ông già nua trước mặt, như muốn đánh giá tình huống. Nhưng chỉ trong tích tắc, sự bối rối tan biến. Linh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đáp:

— Ông chờ cháu một chút nhé.

Đúng lúc đó, một người đồng nghiệp của Linh đi ngang qua, nghe thấy cuộc đối thoại liền lắc đầu khó chịu, giọng nhỏ nhưng đủ để cả Linh và ông Hiển nghe rõ:

“Người ăn xin thì nhiều lắm, giúp người này rồi lại người khác, biết giúp đến bao giờ cho xuể?”

Linh không đáp lại câu nói ấy. Cô chỉ mỉm cười nhẹ, rút trong túi ra vài tờ tiền lẻ và nhẹ nhàng đặt vào tay ông Hiển, giọng cô dịu dàng và chân thành:

“Ông cầm lấy mua chút gì lót dạ nhé.”

Ông Hiển bất động, ánh mắt nhìn cô đầy ngỡ ngàng. Trong ông trỗi dậy một cảm giác khó tả. Để thử lòng, ông cố tình làm rơi tờ tiền vừa nhận. Tờ giấy bạc lăn lóc dưới đất.

Linh thoáng sững lại, nhưng không chút ngập ngừng, cô cúi xuống nhặt lên, một lần nữa đặt vào tay ông lão, mắt cô ánh lên sự kiên nhẫn:

“Ông giữ cho kỹ nhé, đừng để rơi nữa.”

Ánh mắt ông Hiển bỗng trở nên sâu lắng. Ông không nghĩ một cô gái trẻ lại có thể điềm tĩnh và chân thành đến thế. Đây không phải là cách hành xử của người giả tạo. Dù vậy, ông chưa vội tin hoàn toàn. Một việc tử tế chưa thể nói lên tất cả, ông muốn nhìn thêm.

Nhận lấy tờ tiền, ông Hiển không rời đi. Ông quyết định thử thêm một lần nữa. Giả vờ chóng mặt, ông loạng choạng bước, tay run run bám vào cây gậy, dáng người nghiêng ngả như sắp ngã xuống.

Linh khi ấy đã đi được một đoạn, nhưng nghe thấy tiếng động sau lưng liền quay lại. Nhìn thấy ông lão không đứng vững, cô lập tức chạy đến, giọng đầy lo lắng:

“Ông ơi, ông ổn không? Có cần cháu giúp gì không?”

Ông Hiển khẽ gật đầu, giọng nói yếu ớt pha chút khàn đặc. Trong lòng ông, một tia hy vọng nhỏ nhoi đang le lói. Liệu Linh có thực sự là cô gái phù hợp với con trai ông? Có lẽ câu trả lời sẽ sớm được hé lộ…

Linh hơi nhíu mày khi thấy người đàn ông trước mặt có vẻ không ổn: ông loạng choạng, sắc mặt nhợt nhạt. Giọng ông lão khẽ cất lên, mệt mỏi:

– Tôi thấy hơi chóng mặt… Có lẽ là vì đói…

Linh quan sát ông một lúc, rồi nhanh nhẹn nói:

– Ông ngồi nghỉ một chút nhé, cháu đưa ông đến phòng khám gần đây kiểm tra.

Nhưng ông lắc đầu, giọng yếu đi rõ rệt:

– Không cần đâu… Tôi chỉ cần nghỉ ngơi một lát… Không muốn làm phiền cô thêm…

Đảo mắt quanh con phố, Linh bắt gặp một quán phở nhỏ gần đó. Không nỡ để ông lão tiếp tục đứng bên đường trong tình trạng như vậy, cô nhẹ nhàng đỡ ông bước vào:

– Vậy ông vào đây ăn chút gì nóng cho ấm người. Để cháu mời.

Giọng nói chân thành và ấm áp của Linh khiến ông Hiển không thể từ chối. Quán phở tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, với những chiếc bàn gỗ được xếp ngay ngắn. Linh gọi ngay một tô phở nóng hổi, rồi cẩn thận đặt bát trước mặt ông, giọng nhẹ nhàng:

– Ông ăn đi cho lại sức. Cháu ngồi đây, nếu cần gì cứ nói với cháu nhé.

Ông Hiển nhìn cô, lòng dâng lên cảm giác ấm áp trước sự quan tâm chân thành. Dù vậy, ông vẫn muốn thử thách cô thêm một chút. Ông ngập ngừng lên tiếng:

– Cô ơi… Tôi không có tiền để trả cho bát phở này đâu… Chỉ còn vài đồng lẻ trong túi thôi…

Linh chỉ mỉm cười, lắc đầu dịu dàng:

– Không sao mà, ông cứ ăn đi. Cháu trả được. Ăn uống là quan trọng hơn cả.

Khi mở ví thanh toán, ông Hiển nhận ra số tiền trong đó chỉ vỏn vẹn, có lẽ chỉ đủ để Linh mua một bữa tối cho chính mình. Thế nhưng cô không hề do dự, sẵn sàng dùng số tiền ít ỏi ấy để giúp đỡ một người xa lạ. Trong khi ông ăn, Linh lặng lẽ ngồi bên cạnh, ánh mắt không rời, đầy quan tâm và ân cần.

– Ông đang ở đâu? Có người thân nào không ạ? Nếu cần, cháu có thể giúp ông liên lạc.

Ông Hiền khẽ thở dài, ra vẻ buồn bã:

– Tôi sống một mình, chẳng còn ai thân thích. Cả ngày chỉ đi lang thang kiếm miếng ăn qua bữa…

Nghe vậy, Linh thoáng buồn, nhưng không nói thêm gì. Lúc đó, một vài thực khách trong quán bắt đầu xì xào:

– Giúp làm gì? Giờ lừa đảo nhiều lắm, ai biết ông ta có thực sự nghèo không!

– Ừ đấy, thời buổi này khó mà tin ai được!

Linh vẫn nghe thấy, nhưng cô chẳng bận tâm. Ánh mắt cô vẫn hướng về ông Hiền, chăm chú quan sát. Sự bình thản và kiên nhẫn của cô khiến ông không khỏi chú ý.

Khi ăn xong, Linh đứng dậy thanh toán, rồi quay lại hỏi:

– Ông cảm thấy đỡ hơn chưa? Nếu cần, cháu có thể tìm giúp ông chỗ nghỉ qua đêm.

Ông Hiền nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt đầy suy tư. Ông lại cất lời, như muốn thử lòng cô thêm lần nữa:

– Cô tốt thật… Nhưng để xem cô có giúp tôi sau khi nghe chuyện này không. Cả đời tôi dành dụm để chữa bệnh, lên thành phố thì bị lừa mất sạch. Giờ chẳng biết làm sao để về quê…

Linh hơi khựng lại, ánh mắt thoáng chút ngập ngừng, nhưng rồi cô mỉm cười, giọng trầm ấm:

– Cháu không có nhiều tiền, nhưng nếu ông đang khó khăn, cháu sẵn sàng giúp chút ít. Sức khỏe là quan trọng nhất, phải lo cái đó trước.

Nói rồi, cô mở ví, lấy ra toàn bộ số tiền còn lại – chưa đến một triệu đồng – nhẹ nhàng đặt vào tay ông Hiền:

– Ông cầm tạm nhé. Số tiền này không nhiều, nhưng cháu hy vọng có thể giúp được phần nào. Khi nào có điều kiện thì ông trả cũng được, không sao cả. Giờ quan trọng là ông phải chăm sóc sức khỏe mình trước đã.

Ông Hiền nắm chặt số tiền trong tay, lòng trào dâng bao cảm xúc. Cô gái này không chỉ tử tế mà còn sẵn sàng sẻ chia dù chính cô cũng chẳng dư dả gì nhiều.

Hôm sau, Linh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Minh – bạn trai cô:

— Linh à, tối nay em đến nhà hàng Hoàng Gia nhé. Bố mẹ anh muốn gặp em để bàn chuyện cưới xin.

Tim đập rộn ràng, Linh hồi hộp chuẩn bị. Cô chọn một chiếc váy thanh lịch, trang điểm nhẹ rồi đến địa điểm hẹn. Vừa bước vào nhà hàng, ánh mắt cô nhanh chóng bắt gặp Minh đang ngồi cùng bố mẹ anh – một cặp vợ chồng trung niên toát lên vẻ nghiêm nghị nhưng cũng đầy ấm áp. Minh nở nụ cười trìu mến:

— Lại đây em, anh giới thiệu bố mẹ với em.

Linh bước tới, lễ phép cúi chào. Nhưng ngay khi ánh mắt cô chạm vào người đàn ông ngồi cạnh, cô chợt khựng lại. Trái tim như ngừng đập. Đó chính là ông lão ăn xin mà cô đã giúp đỡ hôm qua!

Cô đứng lặng người, sững sờ không thốt nên lời. Trước mặt cô giờ đây là một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, gương mặt nghiêm trang nhưng ánh mắt hiền hậu. Ông nở nụ cười quen thuộc:

— Cô còn nhớ tôi không? Tôi chính là ông lão hôm qua cô đã giúp đỡ đấy.

Linh luống cuống:

— Cháu… cháu thật sự không biết… xin lỗi bác…

Ông Hiền khẽ giơ tay ngăn lại:

— Không cần xin lỗi đâu cháu. Bác cố tình làm vậy để cháu không nhận ra. Thật ra, đó chỉ là một phép thử nhỏ. Minh là con trai duy nhất của bác, và bác muốn chắc chắn rằng nó đang yêu một người xứng đáng. Cảm ơn cháu, vì hành động hôm qua đã cho bác thấy cháu là một cô gái tốt bụng và chân thành.

Linh bối rối, đôi má đỏ ửng vì xúc động. Cô chưa từng nghĩ rằng một hành động giản đơn lại có thể mang ý nghĩa lớn đến vậy.

Minh siết nhẹ tay cô, ánh mắt chan chứa niềm tự hào:

— Con đã nói rồi mà bố. Linh là người tuyệt vời nhất con từng gặp. Không chỉ là người con yêu, mà còn là người con muốn gắn bó suốt đời.

Bà Hiền dịu dàng tiếp lời:

— Hôm qua nghe ông ấy kể, bác thật sự cảm động. Gia đình này cần một người như con – một cô gái hiền hậu và chân thành.

Linh nhìn từng gương mặt trước mắt, nước mắt rưng rưng. Mọi lời nói giờ đây đều trở nên thừa thãi – bởi hành động của cô đã nói lên tất cả.

Trong ánh sáng ấm áp của nhà hàng sang trọng, trái tim Linh ngập tràn xúc động và niềm vui. Cô chưa từng nghĩ rằng một khoảnh khắc giúp người vô tình lại có thể thay đổi cả cuộc đời mình.

Ông Hiền nhìn cô trìu mến, ánh mắt chan chứa niềm tin:

— Linh à, con đã cho bác thấy rằng lòng tốt thật sự không cần cân đo tính toán. Bác rất vui vì con sẽ trở thành một phần của gia đình này.

Minh siết chặt tay Linh, nụ cười rạng rỡ:

— Anh luôn tin em là người tuyệt vời. Giờ thì bố mẹ anh cũng tin điều đó.

Bà Hiền nhẹ nhàng đặt tay lên tay Linh, giọng nói đầy yêu thương:

— Từ hôm nay, con không chỉ là con dâu tương lai, mà là con gái của ta.

Không kìm được nữa, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má Linh. Cô nhìn Minh, nhìn gia đình anh, cảm nhận được tình cảm ấm áp lan tỏa quanh mình. Mọi nỗi lo lắng ban đầu bỗng chốc tan biến.

Linh mỉm cười, ánh mắt long lanh niềm hạnh phúc:

— Cảm ơn mọi người… Con sẽ cố gắng hết mình để xứng đáng với tình cảm này.

Minh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thì thầm:

— Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, em nhé.

Trong không gian tràn đầy tình yêu thương, những tiếng cười vang lên hòa quyện cùng ánh mắt dịu dàng. Đó chính là khởi đầu của một hành trình mới – hành trình của yêu thương, lòng tử tế, và hạnh phúc viên mãn.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/bo-chong-gia-lam-an-may-den-thu-long-con-dau-tuong-lai-va-cai-ket-day-bat-ngo-d275936.html