Ba mươi cuộc gọi nhỡ trong một đêm

Những bó hoa được trao đi cùng những lời yêu thương, những món quà được gói ghém bằng tất cả sự trân trọng. Cả thành phố như đang cùng nhau tôn vinh một nửa dịu dàng của thế giới.
Chỉ riêng Hương, cô ngồi lặng lẽ trong căn nhà nhỏ, một mình giữa khoảng trống quen thuộc đến lạnh người. Bữa cơm tối đã nguội lạnh từ lâu. Bát canh măng móng giò phủ váng mỡ mỏng, đĩa sườn xào chua ngọt anh thích nhất đã chẳng còn hơi ấm. Tối nay, cô gửi bé Bi – cậu con trai lém lỉnh của hai người – sang nhà ngoại. Cô đã hình dung về một buổi tối riêng tư, có hoa, có nến, có chút lãng mạn để hâm nóng tình cảm đang nguội dần giữa họ.
Hương mặc chiếc váy lụa đỏ đô anh từng tặng trong chuyến công tác đầu tiên, trang điểm nhẹ, xịt chút nước hoa mùi hoa nhài mà anh bảo là “mùi của bình yên”. Cô đã đợi anh, như một người vợ vẫn còn yêu tha thiết và vẫn tin rằng hôn nhân có thể được cứu bằng một chút quan tâm, một chút nhớ nhung.
Nhưng bảy giờ tối, khi bàn ăn đã dọn xong, điện thoại reo.
“Alo, em à? Anh xin lỗi, tối nay anh có cuộc gặp đối tác đột xuất, chắc không về được. Em ăn trước nhé, đừng đợi anh.”
Giọng Hoàng vội vã, lạnh lùng như thể anh đang nói chuyện công việc chứ không phải với người vợ đang chờ mình trong ngày đặc biệt.
Tim Hương nhói lên. Cô cố nặn ra nụ cười dù biết anh không nhìn thấy:
“Vâng, anh làm việc cẩn thận… nhớ về sớm nhé.”
“Ừ, anh biết rồi.”
Rồi máy tắt. Không một lời chúc, không một câu hỏi han.
Trái tim người đàn bà từng chịu tổn thương khiến Hương thấy bất an. Đây không phải lần đầu anh “bận đột xuất” vào những dịp đáng nhớ. Cô mở điện thoại, nhìn tấm ảnh cưới hai người – nụ cười năm ấy rạng rỡ đến vô tư, giờ chỉ còn lại im lặng đến nghẹn thở.
Tám giờ. Chín giờ. Không hoa, không quà, không lời chúc. Căn nhà vẫn vậy, nhưng trống trải lạ lùng. Hương nhớ những ngày đầu yêu nhau, anh từng chạy xe hơn hai chục cây số trong mưa chỉ để mang cho cô một ly trà sữa. Anh từng nói:
“Thế giới của anh có thể thiếu mọi thứ, chỉ không thể thiếu em.”
Giờ đây, thế giới ấy dường như đã có quá nhiều điều quan trọng hơn cô rồi.
Điện thoại rung. Một tin nhắn từ số lạ.
“Chồng chị đang ở nhà nghỉ với em này. Anh ấy bảo chán con mẹ sề ở nhà rồi nên đêm nay không về đâu. Không tin thì đến Hương Sen ở đầu đường X mà xem.”
Kèm theo đó là một tấm ảnh.
Rõ nét, tàn nhẫn.
Hoàng – chồng cô – ôm eo một cô gái trẻ, khuôn mặt rạng rỡ trong men rượu, phía sau là ánh đèn hồng mờ ảo. Anh đang cười – nụ cười mà Hương đã lâu lắm không còn thấy.
Chiếc điện thoại run lên trong tay cô. Nước mắt ứa ra, tim như bị bóp nghẹt. Cô gọi cho anh. Một cuộc, hai cuộc… đến ba mươi cuộc.
Không ai nghe.
Và cuối cùng chỉ còn giọng nói lạnh lùng của tổng đài:
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Cô không còn chịu nổi. Cơn đau, cơn ghen, nỗi nhục nhã hòa lẫn, dồn cô đến tuyệt vọng. Cô khoác vội áo, cầm chìa khóa và lao ra ngoài như người mất hồn.
Ngoài kia, phố vẫn sáng rực. Người ta vẫn cười, vẫn tặng hoa, vẫn ôm nhau trong hạnh phúc. Còn cô – một người vợ bị phản bội – vừa lái xe vừa khóc nấc.
“Hoàng ơi… Sao anh lại làm thế với em… Em đã làm gì sai…”
Ký ức ùa về – ngày cưới, ngày anh bật khóc khi biết cô mang thai, những đêm anh thức trắng chăm con ốm… Tất cả giờ như lưỡi dao cứa sâu vào tim. Phải chăng tình yêu nào rồi cũng phai nhạt? Phải chăng sự hy sinh của người phụ nữ cuối cùng chỉ đổi lại sự phản bội?
Một ánh đèn pha chói lòa.
Một giây lơ đãng.
Một vũng nước sau mưa.
“RẦM!”
Tiếng va chạm chát chúa xé toạc màn đêm.
Chiếc váy đỏ loang máu.
Hương nằm sõng soài giữa lòng đường, tay vẫn nắm chặt điện thoại – như thể đó là sợi dây cuối cùng giữa cô và người đàn ông cô yêu.
Trong cơn đau lịm dần, cô mở điện thoại, nhắn tin cuối cùng:
“Anh ơi… Em đau lắm… Cứu em…”
Rồi màn hình tắt.
Như chính ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt cô.
Sáng sớm hôm sau.
Trong căn phòng trọ của nhà nghỉ Hương Sen, Hoàng tỉnh dậy. Cơn say vẫn chưa tan. Bên cạnh là cô nhân tình tóc rối, đang ngủ say. Anh nhíu mày, một thoáng áy náy thoáng qua rồi tan biến. “Đàn ông ai chẳng có lúc như vậy,” anh tự nhủ.
Anh bật điện thoại. Hàng loạt thông báo dồn dập.
Ba mươi cuộc gọi nhỡ từ “Vợ yêu”.
Vài cuộc từ bố mẹ vợ.
Và tin nhắn cuối cùng…
“Anh ơi… Em đau lắm… Cứu em…”
Ngay dưới đó là tin nhắn từ số lạ:
“Chủ nhân số điện thoại này bị tai nạn nghiêm trọng, đang cấp cứu tại bệnh viện X. Tình trạng nguy kịch. Đề nghị người nhà đến ngay.”
Hoàng chết lặng. Anh bật dậy, mặt tái mét. Cơn say biến mất. Chỉ còn nỗi sợ và hối hận dâng ngập. Anh gọi liên tục, không ai bắt máy. Rồi anh lao đi, phóng xe như điên, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Hương ơi… đừng sao nhé… anh xin em…”
Khi tới bệnh viện, anh thấy bố mẹ vợ đứng thất thần. Vừa nhìn thấy anh, bố vợ – người đàn ông vốn hiền lành, ít nói – lao tới.
“BỐP!”
Một cú tát trời giáng.
“Từ giây phút này, tôi không có con rể như anh! Anh nhìn đi, con gái tôi ra nông nỗi này là vì ai? Ba mươi cuộc gọi trong đêm! Nó gọi trong tuyệt vọng, còn anh thì ở đâu hả?”
Hoàng không đáp nổi. Mọi lời biện minh đều vô nghĩa. Anh nhìn qua ô cửa kính: Hương nằm bất động trên giường bệnh, đầu quấn băng, khuôn mặt tái nhợt. Máy móc kêu từng tiếng lạnh lẽo.
Bác sĩ bước ra, giọng mệt mỏi:
“Bệnh nhân bị chấn thương sọ não, đa chấn thương. Chúng tôi đã phẫu thuật nhưng tiên lượng vẫn rất xấu. Gia đình nên chuẩn bị tinh thần.”
Câu nói ấy như nhát búa giáng xuống.
“Chuẩn bị tinh thần” – hai từ tàn nhẫn nhất đời.
Hoàng quỳ sụp giữa hành lang lạnh buốt. Tiếng khóc anh vang vọng:
“Anh xin lỗi… Hương ơi… Em tỉnh lại đi… Anh sai rồi… Anh sai thật rồi…”
Nhưng người con gái anh từng hứa yêu thương trọn đời vẫn nằm im lặng.
Anh nhìn lại tất cả: nụ cười của cô nhân tình, những cuộc vui ngắn ngủi, sự say mê phù phiếm… và nhận ra, chẳng có thứ nào đáng để đánh đổi cả gia đình, đáng để đánh mất người phụ nữ đã cùng mình đi qua bao giông bão.
Anh từng có tất cả – một người vợ hiền, một đứa con ngoan, một mái ấm đủ đầy. Và chính anh, bằng lòng tham và sự vô tâm, đã tự tay phá nát nó.
Đừng bao giờ đợi đến khi mất đi rồi mới nhận ra — người phụ nữ tảo tần bên cạnh mình mới là món quà quý nhất mà cuộc đời ban tặng.
Ba mươi cuộc gọi nhỡ trong một đêm… đủ để đổi lấy cả một đời hối hận.