Chiều hôm ấy, ông trở về.
Gầy rộc, tóc bạc, mắt hoe đỏ khi đứng trước căn nhà cũ. Mọi thứ như mờ đi, chỉ còn trái tim đập thình thịch khi ông gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ bạc màu.
Cánh cửa mở ra.
Không phải bà Hạnh.
Mà là một cô gái chừng hai mươi tuổi, có đôi mắt khiến ông như thấy lại cả tuổi trẻ mình trong đó.
“Cháu… là ai vậy?”
“Cháu… tên gì?”
“Dạ, cháu là Ngọc. Mẹ cháu là Hạnh. Mẹ cháu mất rồi…”
Ông Dũng ch: ết sững. Ngọc. Cái tên mà vợ ông từng thì thầm: “Nếu có con gái, em sẽ đặt là Ngọc – vì nó quý như anh vậy.”
Cô gái quay vào, lục trong ngăn tủ cũ, trao ông một phong thư ố vàng.
Chỉ vỏn vẹn một dòng chữ:
“Nếu một ngày bố Dũng trở về – con hãy đưa cho bố lá thư này.”
“Em đã đợi, thật lâu. Nhưng nếu anh đọc được thư này, nghĩa là em không còn.
Đừng buồn. Anh vẫn còn một điều quý giá ở đây –
Một đứa con gái mang đôi mắt giống anh, vừa đủ lớn để mở cửa đón cha mình trở về.”
Ông bật khóc.
Ngọc đứng lặng, bối rối nhìn người đàn ông xa lạ đang ôm lá thư vào ngực, khóc như một đứa trẻ. Cô chưa bao giờ thấy cha mình ngoài những câu chuyện mẹ kể – những câu chuyện lúc nào cũng dở dang giữa tiếng thở dài.
Ông Dũng từ từ đứng dậy, bước vào nhà, như thể bước vào một giấc mơ.
Căn nhà nhỏ cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Vẫn còn đó chiếc bàn gỗ cũ sờn, tấm rèm cửa bạc màu, góc bếp với cái ấm nước bốc khói mỏng manh. Trên bàn thờ, một bức ảnh Hạnh đang mỉm cười dịu dàng giữa khói hương nghi ngút.
Xa xa là một chiếc khung ảnh nhỏ – hình một bé gái cười rạng rỡ trong vòng tay mẹ.
Ông đưa tay run rẩy vuốt nhẹ gương mặt người phụ nữ trong ảnh. Mười năm, hai mươi năm,… biết bao mùa trôi qua, vậy mà, nụ cười ấy vẫn như mới hôm qua.
Ngọc lặng lẽ pha cho ông một ấm trà. Tiếng nước chảy rót vào tách nghe như tiếng lòng chảy tràn.
“Bố ở lại đây nhé?” – Ngọc bẽn lẽn nói, giọng nhỏ như hơi thở.
Ông Dũng bật khóc lần nữa, những giọt nước mắt của một đời lạc lối, giờ mới tìm được bến bờ.
“Ngày nào mẹ cũng ra đầu ngõ ngóng… Mẹ cứ nói: ‘Bố con sẽ về, chỉ cần chúng ta đợi thêm một chút nữa thôi.’” – Ngọc nói.
Ông Dũng khẽ khàng nắm lấy tay cô gái. Một bàn tay nhỏ, mềm và ấm – bàn tay của m: á: u th: ị: t, của tình yêu mà ông chưa từng biết mình có.
“Mấy năm nay… con sống thế nào?” – Giọng ông khàn khàn.
“Con bán hàng ngoài chợ. Cũng đủ ăn, đủ sống… Mẹ dạy con phải mạnh mẽ, phải biết tự chăm sóc mình. Mẹ luôn tin… bố sẽ trở về.”
Ông Dũng ôm chặt lấy cô gái, trái tim ông như vỡ ra, rồi lại lành lại trong một khoảnh khắc nhiệm màu.
Ngoài hiên, hoàng hôn buông xuống, trải ánh vàng nhạt lên bậu cửa, lên mái tóc hai cha con đang tựa vào nhau.
Ngoài kia, mặt trời đã xuống thấp. Nhưng trong căn nhà cũ, ánh sáng bỗng ấm lên lạ thường.
Không còn ai chờ ở ngưỡng cửa…
Nhưng người mở cửa lại là m: áu th: ịt ông chưa từng biết mình có.